Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 260 : Ảo giác

Ngày đăng: 11:17 30/04/20


Dù La Bình có ngốc đến mấy cũng nghe ra, Triệu Hàm Như đang nói tốt cho anh ta. Sắc mặt hơi nguôi ngoai, mặc dù vẫn chưa chịu nhìn Mễ Lạp, nhưng đường nét trên1mặt đã nhu hòa hơn rất nhiều.



Mễ Lạp dề dà lại đây, nhìn bản vẽ miễn cưỡng cười: “Rất đẹp, anh Khúc dụng tâm như thế, hôn lễ của cô Triệu nhất định sẽ hoàn hảo8nhất.”



Ánh mắt Khúc Nhạc lóe lên ý cười, sắc mặt La Bình càng thêm khó coi, rõ ràng là dụng tâm thiết kế của anh, Khúc Nhạc từ đầu tới cuối ngoại trừ bỏ tiền ra2thì chẳng làm cái gì hết, sao có thể gọi dụng tâm được?



Triệu Hàm Như nở nụ cười: “Anh ấy mà dụng tâm á? Anh ấy vốn định không cho tôi một hôn lễ đấy, muốn4đến tòa án đăng ký qua loa cho có rồi tống cổ tôi...”



“Chớ nói bậy!” Khúc Nhạc chột dạ trừng cô liếc mắt.



“Đúng rồ đó, sao có thể chứ, anh Khúc đối với cô rất tốt, chỉ cần có mắt đề nhìn ra.” Mễ Lạp không phải nói lời nịnh nọt, đây là suy nghĩ thực sự trong lòng của cô, lại nghĩ tới chính mình, không khỏi chua xót trong lòng, khác biệt giữa người và người sao lại lớn như vậy chứ?



“Sao tôi lại ngửi thấy mùi chua đâu đây nhỉ?” Triệu Hàm Như ra vẻ nghi hoặc nhìn chung quanh.



Khúc Nhạc nở nụ cười, nắm bả vai Triệu Hàm Như, không e dè hôn chụt lên mặt cô: “Anh và La Bình đi thi công hiện trường đây, anh ở đây chờ anh về rồi cùng đi ăn cơm.”



“Vâng.” Cô cười, gương mặt tỏa ra vẻ dịu dàng.



“Thật sự là đủ rồi đấy, hai người có thể đừng buồn nôn như vậy được không?” La Bình tức nghẹn thở hắt ra, mãi đến khi đi ra cửa phòng mới bắt đầu phàn nàn.



Khúc Nhạc nghiêm túc nói: “Không hề cảm thấy buồn nôn. Cậu tình cảm bất hoà, tâm tình không tốt, đừng đổ thừa trách nhiệm lên người khác.”



“Nói ra món nợ này tôi còn chưa tính với cậu đâu? Hôm qua cậu gọi bảo vệ ra lôi tôi đi là có ý gì?” La Bình hậm hực nhìn Khúc Nhạc chằm chằm, giao tình giữa bọn họ đã nhiều năm như vậy rồi mà Khúc Nhạc dám làm nhục anh như vậy...



“Không kéo cậu đi, chẳng lẽ để mặc bọn cậu đánh nhau ở trước mặt chúng tôi sao? Lỡ may làm Hàm Như bị thương thì sao?” Khúc Nhạc nói hùng hồn.



“Trọng sắc khinh bạn! Coi như tôi đã nhìn rõ cậu rồi!” La Bình nghiến răng nói.




“Vẫn chưa nói trước được, đến thời điểm đó tôi mới suy nghĩ cẩn thận, bây giờ tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ nhiều như vậy.” Cô cười.



“Người ưu tú như cô chắc chắn sẽ không cam chịu ở nhà làm một người phụ nữ của gia đình đâu...”



“Ở nhà giúp chồng dạy con có gì không tốt sao? Đây cũng là một sự lựa chọn. Tôi cũng không bài xích sự lựa chọn này.” Triệu Hàm Như nhún vai



“Không phải cô từng nói người phụ nữ có quyền lợi làm việc, không nên chịu kỳ thị sao?” Mễ Lạp nôn nóng.



“Mỗi người đều có quyền lợi làm việc và không làm việc, đây mới là bình đẳng. Tôi đoán nguyên do cô và La Bình tranh cãi là vì vấn đề này, đúng không?” Triệu Hàm Như cười



“Cô đúng là liệu sự như thần, cái này mà cũng đoán ra được!” Mễ Lạp kinh ngạc nhìn cô: “Cô và anh Khúc cũng từng tranh cãi về chuyện này sao?”



“Vậy thì không có, mấy vấn đề kiểu này, từ trước đến giờ anh ấy đều rất tôn trọng lựa chọn của tôi, mà bản thân tôi cũng không có chuyện gì không chọn nó thì không được, tất cả đều tùy theo tâm trạng của tôi mà quyết định.”



“Cứ như hai người tốt thật đó, chúng tôi thì lại ầm ĩ vì chuyện này mà sắp chia tay.”



“Chúng tôi không cãi lộn vì chuyện này, nhưng vẫn sẽ cãi nhau vì chuyện khác. Trên thế giới này không có cặp đôi nào là không bao giờ cãi nhau cả, nhưng phải xem hai người dùng thái độ nào để giải quyết chuyện này.” Triệu Hàm Như hơi chột dạ nói. Cô và Khúc Nhạc đã chiến tranh lạnh hai lần, lần nào cũng đều ầm ĩ vô cùng hỗn loạn, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ hãi.



Mễ Lạp cũng không quá tin vào lời của Triệu Hàm Như, dù sao Khúc Nhạc cũng đối với cô quá tốt, tốt đến mức nhìn hai người không thể có bất kỳ khả năng cãi cọ gì được, nhưng ảo tưởng liên quan đến thần tượng tình yêu rất nhanh chóng bị sụp đổ.



Kỳ nghỉ kết thúc, vào buổi tối vội vàng bay trở về Mỹ, Mễ Lạp lần đầu tiên ngồi máy bay tư nhân, vì tò mò mà uống liền hai ly Champagne, cô nằm ngoài trên mạn cửa sổ ngắm phong cảnh.



Khoang máy bay bên kia, Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như dẫn theo đội trợ lý đang vây quanh bàn dài họp, tiếng cãi nhau loáng thoáng lọt vào tai Mễ Lạp. Cô hoàn toàn không nghe được những từ tiếng Anh chuyên ngành này.



“Rõ ràng đều là người Trung Quốc cả, tại sao lúc họp cứ nhất định phải nói tiếng Anh chứ.” Cô móc lỗ tai rồi lại ngồi xuống, không thể không nói ghế của ngồi máy bay tư nhân rất dễ chịu, cảm giác còn thích hơn cả ngồi khoang hạng nhất.