Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 261 : Bất đồng
Ngày đăng: 11:17 30/04/20
“Bởi vì bọn họ sợ cô nghe lén đó.” Nhiếp ảnh gia râu quai nón ngồi cạnh cô tức giận soi gương, vết rách dài ở cằm do bị La Bình đánh mặc dù đã khép miệng, nhưng vết sẹo này lại làm cho anh canh cánh trong lòng, tức giận bất bình. Anh ta lại bị một tên tiểu bạch kiểm thoạt nhìn trói gà không chặt đánh, điều này mà nói ra thì không biết mất mặt cỡ nào.
“Sao tôi có thể nghe lén chứ, tiếng1máy bay ồn như thế, cách xa như vậy ai mà nghe thấy? Huống chi mấy thứ này dù có đặt ở trước mặt tôi, tôi cũng không hiểu.” Mễ Lạp vẫy nữ tiếp viên hàng không, muốn một ly kem.
“Ăn ăn ăn, từ lúc lên máy bay đến giờ cô cứ ăn không ngừng, cô còn chút tiền đồ nào không hả?” Nhiếp ảnh gia nhịn lửa giận đầy bụng.
“Đổng ca, lửa giận của anh lớn quá ha.” Mễ Lạp chợt lấy lại tinh thần: “Chắc không8phải vẫn còn đang tức vì chuyện của La Bình đấy chứ?”
Nhiếp ảnh gia đột nhiên biến sắc: “Đừng có nhắc đến tên tiểu bạch kiểm nhà cô ở trước mặt tôi! Lần sau mà để tôi nhìn thấy hắn ta nữa, tôi nhất định sẽ khiến hắn ta tàn phế.”
“Đừng nóng, con người anh ấy chỉ là có hơi bộc trực thôi, anh so đo với anh ấy gì?” Mễ Lạp máy móc khuyên lơn. Mặc dù cô và La Bình vẫn chưa hòa hảo, nhưng dù2sao cũng có nhiều năm tình cảm, dù thật sự muốn chia tay cũng không làm được.
“Tôi thực sự không hiểu nổi, bạn trai cô là kiến trúc sư nổi tiếng thế giới, tiền kiếm được đủ để cô tiêu mấy đời, cô còn ra ngoài vật lộn kiếm sống với chúng tôi làm cái gì? Ở nhà làm phu nhân nhà giàu không phải là xong hay sao? Tên tiểu bạch kiểm nhà cô vừa nhìn đã biết là loại người lòng dạ hẹp hòi, cô chạy4ngược chạy xuôi như thế, sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ trở mặt với cô.” Nhiếp ảnh gia thở hắt ra, cố gắng đè nén cơn phẫn trong lòng, cuối cùng cũng khôi phục lại chút lý trí.
Mễ Lạp tức giận nói: “Trở mặt thì trở mặt, tôi không muốn ở nhà làm tầm gửi ăn bám anh ấy. Tại sao đàn ông bọn anh luôn cảm thấy tiền mình kiếm được đã đủ nhiều rồi, phụ nữ nên ở nhà vô công rồi nghề ăn chơi nhảy múa? Phụ nữ đâu phải chim yến hót mà bọn anh nuôi. Anh nhìn Khúc Nhạc đi, chẳng lẽ tiền của anh ấy không đủ nhiều sao? Giàu nứt đố đổ vách đó, nhưng Triệu Hàm Như trước giờ vẫn không muốn lệ thuộc vào anh ấy, tiền cô ấy tự tay kiếm được đủ sức để cô ấy sống bất kỳ kiểu sống mà mà cô muốn, cho nên Khúc Nhạc vẫn luôn tôn trọng cô ấy như thế. Chỉ có tình cảm thành lập ở trên loại cơ sở này mới vững bền được.”
“Sao cô biết? Tình cảm có vững bền hay không đâu phải dựa vào suy đoán của cô...” Nhiếp ảnh gia hất cằm lên: “Đấy, cô nhìn đi... ầm ĩ đến như thế rồi, tôi thấy nói bọn họ sắp chia tay cũng được ấy chứ...”
Giọng Triệu Hàm Như ở đầu bên kia bàn họp lớn lên: “Bất luận thế nào, em cũng sẽ không đồng ý phương án này.”
“Phương án này là phương án tối ưu đã được bọn anh thảo luận mà có.” Vẻ mặt Khúc Nhạc lạnh lùng, lý trí đến mức dường như anh không có bất cứ tình cảm gì.
Khúc Nhạc mấy ngày nay đang ở trong trạng thái nghỉ ngơi, hoàn toàn chính là một người đàn ông lịch sự cao ngạo lạnh lùng nhã nhặn, cưng chiều Triệu Hàm Như vô hạn. Mà Triệu Hàm Như thì dịu dàng yếu đuối, khiến người ta không nhịn được mà muốn bảo vệ.
“Bọn họ trước giờ lúc làm việc đều như thế, quen là được rồi.” Kiều Dương xem thường cười, nếu Triệu Hàm Như thật sự vô hại như vẻ bề ngoài thì cô đã cũng không đạt được địa vị hôm nay.
“Đúng rồi, anh Khúc không phải là làm ở Tập đoàn Hồng Hải sao? Cô Triệu quản lý công ty đầu tư của cô ấy ở nước Mỹ, chẳng lẽ hai người đó có hợp tác à? Tại sao bọn họ vẫn còn làm việc với nhau.” Rốt cuộc Mễ Lạp cũng lấy lại tinh thần, nhạy bén phát hiện vấn đề này.
“Cô rất ít khi chen chân vào ngành tài chính đúng không? Các công ty khác nhau có có hợp tác về công việc là chuyện rất bình thường.” Tạ Doãn tránh nặng tìm nhẹ đáp. Chuyện đám Khúc Nhạc làm đã đến giai đoạn cuối cùng quan trọng nhất, chờ đến khi Mễ Lạp đăng bài phỏng vấn bọn họ, chỉ sợ chuyện này đã rõ ràng rồi, nhưng lúc này không thể để cô ấy biết quá nhiều được.
Tuần san Tân Duệ mặc dù là tuần san nổi tiếng dám nói sự thật ở trong nước, nhưng dù sao không phải tuần san tài chính và kinh tế chuyên nghiệp. Bất kể là Mễ Lạp hay là nhiếp ảnh gia dày dặn kinh nghiệm đều rất mơ hồ về giới tài chính, bằng không đổi lại là một phóng viên chuyên mảng tài chính và kinh tế ở đây thì chỉ e là đã đánh hơi được sự bất thường.
Mễ Lạp bị Tạ Doãn nói đến hơi xấu hổ, mơ hồ cảm thấy sự không chuyên nghiệp của mình đã khiến cô thành trò cười trước mặt bọn họ, đành phải gượng gạo chuyển chủ đề: “Đây là lần đầu tiên tôi ngồi máy bay tư nhân, thật là tuyệt! Có cảm giác như đang ngồi máy bay của tổng thống Mỹ ấy, ha ha ha...”
“Chúng tôi cũng không thường xuyên được ngồi đâu, trừ phi là hành trình đã được dự tính đâu ra đấy, bằng không vẫn là mua vé máy bay cho nhanh. Cô đừng nghĩ chúng tôi sống xa hoa, kỳ thật chúng tôi cũng chỉ là người bình thường thôi.” Kiều Dương tao nhã ăn xong một phần hoa quả, thấy Mễ Lạp vẫn còn đang thò đầu ra nhìn Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như, không khỏi nở nụ cười: “Đừng lo, bọn họ sẽ hòa hảo ngay ấy mà, có cần tôi đếm ngược không?”
Cô giơ tay ra, ra hiệu Mễ Lạp nhìn đồng hồ của mình, miệng lẩm bẩm: “Mười, chín, tám, bảy, sáu...”
Lúc Kiều Dương đếm tới “Một”, Khúc Nhạc ôm Triệu Hàm Như vẫn đang trong cơn thịnh nộ vào trong ngực, chỉ để lại cho bọn họ một bóng lưng mờ, cho dù bọn họ không thấy rõ nhưng cũng có thể đoán được tám chín phần là đang hôn nóng bỏng.
“Cô cũng thật là thần kỳ quá đi!” Mễ Lạp kinh ngạc nhìn Kiều Dương, trong mắt hiện đầy vẻ khâm phục.
Tạ Doãn lại không nể mặt cười: “Nếu cô đã thấy nhiều rồi thì cũng có thể đếm ngược chuẩn xác như vậy...”