Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 266 : Dạy dỗ

Ngày đăng: 11:17 30/04/20


Trình Báo cười quái dị, “Vậy là tốt rồi. Trong khoảng thời gian này, Trương Gia rất không yên phận, tôi lo lắng cô Triệu xảy ra sơ xuất gì đó trong khủng hoảng tài chính, anh ta sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”



Triệu Hàm Như nghe ra ý uy hiếp trong lời nói của Trình Báo, ánh mắt tràn đầy thù hận của Trương Gia khiến cô rùng mình, đó là một con rắn độc đang ngủ đông, “Chỉ cần anh Báo coi chừng anh ta cẩn thận thì tôi sẽ1không có sơ xuất gì, anh cũng sẽ nhanh chóng lấy được số tiền kia.”



Ánh mắt Trình Báo lóe lên vẻ hứng thú. Anh ta không hề thấy lạ khi bị Triệu Hàm Như chiếu ngược một quân. Cô bé này nhìn có vẻ yếu đuối trẻ con, nhưng lại có khí phách và can đảm. Anh ta không hiểu tại sao người như cô lại từng coi trọng loại hàng như Trương Gia.



Tuy Trương Gia cũng khá đẹp trai, có tâm cơ có năng lực, nhưng Triệu Hàm Như bỏ xa Trương Gia mấy8con phố, hai người họ hoàn toàn không phải là người cùng một đường.



Loại thiên kim tiểu thư như Triệu Hàm Như và loại công tử nhà giàu như Khúc Nhạc mới là một tổ hợp bình thường, loại người như Trương Gia lẫn lộn vào làm gì?



Nếu không phải tin tức vô cùng chính xác thì anh ta thật sự nghi ngờ Trương Gia tự dát vàng lên mặt mình, cố gắng dính líu quan hệ với Triệu Hàm Như.



“Cô Triệu muốn tôi coi chừng anh ta cẩn thận như thế nào? Như việc2giúp cô một súng bắn chết như Trương Long sao?” Trình Báo cười nhạt, ý uy hiếp càng rõ, dù ngày đó Triệu Hàm Như có biểu hiện bình tĩnh thì anh ta vẫn nhìn thấu tâm trạng hoảng sợ trong lòng cô, nên bây giờ mới cố ý nhắc lại chuyện hôm đó.



Quả nhiên, vẻ mặt Triệu Hàm Như hơi thay đổi, dáng vẻ chết không nhắm mắt của Trương Long lại hiện lên trong đầu cô, khiến cô buồn nôn.



“Nếu anh ta chết thì anh Báo lấy gì tới uy hiếp tôi? Dù4tôi có muốn diệt trừ cái họa lớn trong lòng này thì anh Báo cũng sẽ không ngốc mà đồng ý, đúng không? Có điều, tôi tôn trọng quyết định của anh Báo, sống chết của anh ta không liên quan gì đến tôi.” Triệu Hàm Như đứng trước cửa sổ sát đất nhìn người đi đường, nhanh chóng trấn tĩnh lại, ứng đối vô cùng ung dung.



“Cô đoán hay lắm, tôi tin cô lần này. Có điều, cô đừng trách tôi không cảnh cáo cô trước, Trương Gia không phải là ngọn đèn cạn dầu. Tuy tôi đã cho người coi chừng anh ta, nhưng anh ta vẫn có thể chạy ra phố người Hoa bất cứ lúc nào. Theo tôi được biết, anh ta lấy được một nhóm súng ống thông qua con đường ngầm. Rốt cuộc anh ta muốn làm cái gì, không có người nào biết cả.” Trình Báo nở nụ cười.
“Còn mấy ngân hàng ra giá?” Triệu Hàm Như lạnh nhạt hỏi.



“Bốn năm ngân hàng, hóa đơn trong tay chúng ta rất nhiều…”



Nếu không có tập đoàn Hồng Hải rót vào một số tiền lớn thì ao nước này không bị khuấy đục nhanh như vậy. Có thể nói, tiền của bọn họ đã thúc đẩy khủng hoảng tài chính bùng nổ trước giờ.



Trước đó, kế hoạch bán khống CDO của Triệu Hàm Như quá mức điên cuồng, khiến mối quan hệ giữa cô và đám đầu tư rất căng thẳng. Sau khi Khúc Nhạc rót vốn, cô để mặc đám đầu tư rút vốn, chỉ còn lại có ba bốn người theo cô, tổng tài chính không đến 1 tỷ. Trong số tiền này, ngoại trừ một bộ phận đặt trên cổ phiếu và các dự án khác, thì đám đầu tư bỏ 600 triệu vào bán khống.



Cho nên, lần giao dịch bán khống này chủ yếu lấy tài chính từ Tập đoàn Hồng Hải, tiền riêng của Triệu Hàm Như và Khúc Nhạc. Thông qua đòn bẩy, số tiền này đã tăng gấp mấy lần, đủ để quậy đến long trời lở đất trên thị trường chứng khoán rồi.



“Nghĩ cách bán một phần, thu lại 10 tỷ. Động tác phải nhanh, nhớ thông báo với người đầu tư, tôi sẽ nhanh chóng đóng quỹ, bọn họ có thể lựa chọn theo tôi đến cùng, nhưng tiền lời có thể không nhiều như bây giờ, hoặc bọn họ có thể lựa chọn mượn tiền rút vốn.”



Lời nói của Triệu Hàm Như làm cho không khí càng thêm yên tĩnh. Bọn họ biết cô có thể đóng quỹ về nước bất cứ lúc nào, cũng biết đây là bữa tiệc điên cuồng cuối cùng, nhưng đến khi cô tuyên bố ra ngoài, bọn họ vẫn thấy buồn bã.



1 tỷ tiền vốn đổi 10 tỷ thu vào, tiền lời là 9 tỷ, tính theo 20% tiền hoa hồng, công ty bọn họ kiếm được 1.8 tỷ. Quy mô công ty bọn họ không lớn, tổng nhân viên tiếp tân và nhân viên văn phòng chỉ có mười mấy người. Với tác phong của Triệu Hàm Như, dù công ty đóng cửa thì bọn họ cũng có thể nhận được phụ cấp thôi việc đủ để an hưởng tuổi già.



Bởi vì đòn bẩy nên số tiền bọn họ quản lý được tăng lên nhiều lần. Ở trong mắt người ngoài, đó là một con số thiên văn. Nhưng với bọn họ, nhìn lâu rồi cũng chỉ thấy tiền là những con số. Bọn họ theo Triệu Hàm Như mấy năm, kiếm được không ít tiền, đủ để bọn họ hưởng thụ cuộc sống xa hoa của tầng lớp trên, nhưng bọn họ càng hưởng thụ cảm giác vật lộn trong cơn sóng tài chính hơn. Loại cảm giác kích thích làm người ta đỏ mắt, khiến người ta mê muội muốn ngừng mà không được. Bọn họ không dám tưởng tượng tương lai rời khỏi ngành này, bọn họ còn có thể thích ứng được với cuộc sống bình thường hay không.