Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 268 : Hận
Ngày đăng: 11:17 30/04/20
Triệu Hàm Như nói thêm vài câu để trấn an đám người, sau đó tự nhốt mình vào phòng làm việc, ngẩn người nhìn tấm bảng trắng trước bàn làm việc.
Tạ Doãn đoán không sai, vết sẹo trên mu bàn tay giúp Triệu Hàm Như xác nhận được chủ nhân của cánh tay, đó là Trương Gia.
Lúc cô và anh ta vẫn còn bên nhau, anh ta từng nói vết sẹo đó có từ nhỏ, trong một lần anh ta bảo vệ Trương1Long khỏi bị chó dại cắn.
Chặt đứt cánh tay của Trương Gia, dửng dưng đưa cánh tay đến công ty của cô, cũng chỉ có Trình Báo mới làm được loại chuyện biến thái này.
Tuy cô rất hận Trương Gia, nhưng khi Trình Báo chặt đứt cánh tay của Trương Gia, cô lại không vui nổi, mà là buồn nôn và sợ hãi, giống như lúc Trình Báo bắn chết Trương Long ở trước mặt cô.
Có điều, người khổ sở nhất vào lúc8này là Trương Gia, nhất định anh ta đang hối hận về lần trốn ra nước ngoài này, không chỉ bồi một cái mạng của em trai anh ta, mà còn bồi thêm cánh tay của anh ta. Nếu trước đây bọn họ ở lại trong nước, nói không chừng anh ta chỉ đi tù ngồi chồm hổm mấy năm, chưa chắc dính đến mạng sống.
“Cô Triệu, cô thích món quà nhỏ của tôi không? Đàn em của tôi thật là sơ suất,2tụi nó quên nói với cô rằng cánh tay đó là dạy dỗ mà cô muốn. Tôi rất có thành ý, đúng không?” Giọng nói thâm trầm từ đầu dây bên kia điện thoại truyền đến.
“Anh Báo có ý gì? Tôi còn tưởng rằng gần đây tôi đắc tội nhiều người quá, nên có người chơi đùa đe dọa tôi, đám vệ sĩ đã báo cảnh sát.” Triệu Hàm Như đã sớm có chuẩn bị tâm lý, Trình Báo tặng một cánh tay4mà không gọi điện thoại đe dọa cô mới là lạ.
“Không sao, không sao. Cô yên tâm đi, cảnh sát sẽ không quản loại chuyện nhỏ này.” Trình Báo vui tươi hớn hở cười, giọng điệu đắc ý.
Triệu Hàm Như mặt lạnh im lặng, Trình Báo bắn chết Trương Long ở trước mặt mọi người mà không bị cái gì, huống chi chỉ là gửi một cánh tay. Dù là ở nước Mỹ, thì cảnh sát cũng có thể bị mua chuộc, công việc của bọn họ rất nhiều, tới nhà lấy lời khai cũng chỉ là hình thức, án treo vẫn còn rất nhiều.
“Anh Báo nói đúng, ai không biết anh Báo là nhân vật hung ác một tay che trời. Anh Báo tặng cánh tay là muốn đe dọa tôi sao? Hay là muốn cho tôi một bài học?” Triệu Hàm Như cười nhạt.
Loại người từng trải như Trình Báo rất coi trọng đạo nghĩa giang hồ, còn Trương Gia thì lấy oán trả ơn trở thành bá chủ thành phố C. Trình Báo nguyện ý hợp tác làm việc với loại người như Trương Gia, nhưng lại không nguyện ý nhận Trương Gia làm đàn em tâm phúc của mình, bởi vì phẩm hạnh của Trương Gia quyết định Trương Gia là một người không thể tin.
Trước đây, Trình Báo nhận được lợi từ Trương Gia, nên sau này mới giúp anh em bọn họ đặt chân ở phố người Hoa. Trình Báo vốn định mặc kệ Trương Gia, không ngờ Trương Gia lại kéo Triệu Hàm Như vào. Dù Trình Báo có khí phách đi nữa thì vẫn động lòng với tám mươi triệu đô la. Từ đó về sau, trong mắt anh ta, Trương Gia chỉ có giá trị tám mươi triệu mà thôi. Nếu có thể lấy được khoản tiền đó, dù bảo anh ta dầm nát Trương Gia cho chó ăn, anh ta cũng sẽ không chớp mắt một cái.
Bây giờ, Trình Báo không chỉ có tám mươi triệu, mà mỗi năm sau này còn có thêm mười triệu. Cho nên, Trương Gia không thể chết quá sớm. Trương Gia sống càng lâu, anh ta càng nhiều tiền.
Trương Gia đã sớm biết Trình Báo có tính toán gì. Trình Báo không thích hắn ta, giữ hắn ta lại chỉ vì tống tiền Triệu Hàm Như. Vì tự bảo vệ mình, vì sau này có cơ hội báo thù rửa hận cho Trương Long, hắn ta không thể không ra vẻ đáng thương trước mặt Trình Báo. Hắn ta cố lấy lòng đám già, không ngờ lại dẫn tới tai họa.
Đối mặt với chất vấn của Trình Báo, Trương Gia thở phì phò nhìn chằm chằm trần nhà, không nói được một lời, thoạt nhìn ngay cả sức phản bác cũng không có. Đừng thấy Trình Báo ăn nói ác độc mà lầm, hắn ta biết mình chưa chạm vô điểm mấu chốt của Trình Báo. Trình Báo đột nhiên làm khó dễ hắn ta, chỉ có một cái khả năng, đó là Triệu Hàm Như.
Nhất định là Triệu Hàm Như và Trình Báo lại đạt thành thỏa thuận gì đó, nên Trình Báo mới đột nhiên ra tay ác độc với hắn ta như vậy.
“Tôi đã bảo A Huy gửi cánh tay phải của cậu cho Triệu Hàm Như rồi. Cậu đoán xem cô ta có phản ứng gì?” Trình Báo đứng dậy chủ động mở miệng, dáng dấp vô cùng thanh thản.
Trong mắt Trương Gia tóe ra thù hận mãnh liệt.
“Cậu hận tôi?” Trình Báo thong dong hỏi.
Trương Gia hồi hồn lại, vội vã hèn mọn giải thích: “Không dám... em không dám... em hận người phụ nữ đê tiện kia!”
“Tôi nhớ Triệu Hàm Như là bạn gái cũ của cậu, sao lại là người phụ nữ đê tiện được? Tôi nghe nói lúc cậu và Trương Long vừa tới Mỹ, hai người còn thương lượng đoạt cô ta lại, có phải hay không?” Trình Báo cố ý dùng thái độ mèo vờn chuột nói.