Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 271 : Quân cờ
Ngày đăng: 11:17 30/04/20
“Tâm hồn anh có làm sao thì cũng không đến lượt tôi an ủi, tôi chỉ quan tâm xem liệu Khúc Nhạc nhà tôi có bị thương hay không thôi.” Cô cười ‘phì’ một tiếng. Nhìn dáng1vẻ kiêu ngạo của cô, Triển Lệnh Nguyên không tức nổi.
“Anh nói này, em độc mồm độc miệng đã đành, bây giờ còn chim chuột công khai thế này, có định chừa cho anh con đường sống8không vậy? Anh biết tình cảm của hai đứa tốt rồi, đừng có thể hiện trước mặt anh nữa!” Triển Lệnh Nguyên tức đến mức lộn hết cả ruột gan lên. Dù sao thì trước kia anh2ta cũng từng thích cô, mà cô không những không tôn trọng mà lại còn suốt ngày đem ra chế nhạo, bây giờ thì không thèm nghĩ đến cảm nhận của anh ta mà công khai thể4hiện tình cảm riêng của mình.
Triệu Hàm Như im lặng, lần nào Triển Lệnh Nguyên làm ra vẻ đáng thương cô cũng cảm thấy cực kỳ phiền, vì căn bản cô cũng không biết phải an ủi người đàn ông lớn hơn cô mười mấy tuổi nhưng tính tình lại ngây thơ như trẻ con này như thế nào
May là Khúc Nhạc nhà cô đáng tin hơn so với anh họ của anh nhiều, cô mỉm cười, ánh mắt nhìn Triển Lệnh Nguyên cũng không còn lạnh lùng như trước nữa.
“Đừng có cười như vậy nữa, vừa nhìn đã biết là đang nghĩ đến Khúc Nhạc rồi, thật buồn nôn.” Triển Lệnh Nguyên tức giận nói.
“Tôi đâu có rảnh mà cố tình làm anh thấy buồn nôn!” Cô im lặng, điều cô khó chịu nhất ở Triển Lệnh Nguyên đó là sự trẻ con của anh ta, “Nói vào vấn đề chính đi, anh đến đây là định mua tờ danh sách của tôi à?”
“Anh làm gì có bản lĩnh ấy, theo điều kiện của em thì chỉ có chính phủ mới mua nổi toàn bộ tờ danh sách trên tay em thôi.” Triển Lệnh Nguyên thu lại vẻ mặt trêu ngươi, “Mà chắc là bên chính phủ sắp ra tay rồi đấy.”
“Tôi biết.” Ánh mắt cô trở nên lạnh lùng, trước khi làm chuyện này, cô đã dự đoán được chắc chắn chính phủ Mỹ sẽ ra tay giải quyết sự bế tắc của mấy cơ quan tài chính này, dù sao thì họ cũng không thể để mặc cho các ngân hàng nước mình phá sản đóng cửa được, khiến khủng hoàng tài chính biến thành khủng hoàng kinh tế, cũng chẳng ai muốn tái hiện lại phần lịch sử đau thương của nước Mỹ mấy năm trước, nên ra tay cứu giúp thành phố là việc phải làm. Dù là quốc gia nào đi chăng nữa thì cũng sẽ chọn cách làm này thôi, tất nhiên là cô cũng không nghi ngờ về khả năng dự trữ tiền mặt của Mỹ, chỉ cần bọn họ chịu ra tay, thì nguy cơ này sẽ được giải quyết dễ như trở bàn tay vậy.
“Đừng có lơ là như vậy, nếu để chính phủ ra tay, tờ danh sách của các em sẽ không còn đáng giá như bây giờ nữa đâu, có khi…” Có khi lại còn mời các cô đi uống trà, mấy ông chủ cấp cao thường không bao giờ chịu nhận mình sai, mà sẽ đi tìm kẻ chết thay cho mình. Những việc cô làm trước kia đã chọc giận không ít người, nếu không để cô chết thay thì ai sẽ chết chứ?
“Em biết mà, nhưng mà nếu chính phủ ra tay cứu thành phố, cứu ngân hàng các anh thì cũng tốt đấy chứ, dù sao cũng tốt hơn là các anh phá sản, rồi biến hợp đồng của chúng ta thành một mớ giấy lộn, không đáng giá nửa xu.” Triệu Hàm Như thoải mái nói.
“Em chưa hỏi giá mà đã xin lỗi rồi?” Ánh mắt Triển Lệnh Nguyên hiện lên một tia khác lạ, trả lời như vậy thì khác gì là từ chối khéo đâu?
Anh ta quen biết Triệu Hàm Như không phải ngày một ngày hai, trước giờ cô luôn xử sự cực kỳ quyết đoán và rõ ràng, làm gì có chuyện lo trước nghĩ sau như thế này, huống chi đề nghị này rõ ràng là rất có lợi đối với cô, trừ phi mục đích của cô không phải là tiền…
Nghĩ đến đứa em họ của mình đang ở Tập đoàn Hồng Hải, anh ta liền hiểu ra, cô làm như vậy chắc cũng là vì Khúc Nhạc, thầm cảm thấy có chút tức giận, lại có chút thất vọng và mờ mịt, trước giờ chẳng phải Khúc Nhạc luôn nâng niu cô như châu như bảo sao? Sao lại để mặc cho cô mạo hiểm như vậy? Chẳng lẽ mọi người không biết là cô đang bị lợi dụng? Dù cô có thông minh, nhưng cũng chẳng khác gì một quân cờ bị ném lại ở đây, hay thậm chí còn là quân cờ vô dụng.
Quả nhiên là quyền lực sẽ che mờ mắt người mà, Triển Lệnh Nguyên cười lạnh, vốn tưởng rằng Khúc Nhạc không giống người thường, nào ngờ anh cũng chỉ được như vậy thôi.
“Sao em lại ngu ngốc vậy?” Triển Lệnh Nguyên nhìn vẻ mặt trước kia luôn kiên quyết, bây giờ lại trở nên mờ mịt do dự, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Triệu Hàm Như vừa nghe lập tức liền hiểu ra câu nói không đầu không đuôi của anh ta, lạnh nhạt đáp: “Đây là quyết định của tôi.”
“Đến tận giờ này rồi em còn nói đỡ cho nó? Em có biết là làm thế này nguy hiểm lắm không? Nếu nó yêu em thật lòng, thì không nỡ để em bước vào bãi nước đục này đâu!” Triển Lệnh Nguyên tức giận đến nghiến răng. Nếu anh ta mà là Khúc Nhạc thì ngay từ đầu anh ta đã không cho cô bước vào đống lộn xộn này, ừ thì trước mắt cô thu được một đống lợi nhuận, nhưng trong mắt người đời, thì cô chỉ là một kẻ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Nhìn lại Tác La Tư năm đó thì sẽ biết là loại người này không được chào đón đến mức nào. Cô còn trẻ, không có thế lực tài chính hùng hậu để dựa vào, nhỡ chẳng may gặp phải chuyện phiền phức gì, cũng chỉ có thể tự mình đi giải quyết.
“Chuyện này từ đầu đến cuối đều là ý của tôi, không hề liên quan đến anh ấy.” Cô cười cười. Trần Tử San cũng đã khuyên bảo cô nhiều lần, nhưng đây là cơ hội nghìn năm khó gặp, không chỉ giúp cô có thể trở thành nhân vật có quyền, có tiếng ở phố người Hoa, mà còn có thể giúp cô thuận lợi tiến vào tầm mắt của ông Đường, cô hoàn toàn không có lý do gì để từ chối cả.
Cầu phú quý trong nguy hiểm, nếu như chuyện lần này thành công, thì chuyện báo thù của cô cũng không còn xa nữa.