Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 272 : Bị tập kích
Ngày đăng: 11:17 30/04/20
Triển Lệnh Nguyên định khuyên cô, nhưng thấy dáng vẻ dịu dàng nhỏ bé nhưng lại kiên định của cô, anh ta lại không mở lời được. Từ trước tới giờ cô lúc nào cũng cố chấp, đã quyết định việc gì thì không ai có thể thay đổi được.
“Được rồi.” Triển Lệnh Nguyên thở dài,1“Lần này anh đã mang theo thành ý lớn nhất đến cho em rồi, em có thể đổi ý bất kỳ lúc nào, đợi khi nào nghĩ thông rồi thì đến gặp anh, anh sẽ cố gắng đưa cho em giá cả hợp lý nhất.”
“Cảm ơn lòng tốt của anh.” Triệu Hàm Như mỉm cười, tiếc8là cô đành phải phụ lòng tốt này của anh mất rồi.
“Em, cẩn thận một chút nhé.” Triển Lệnh Nguyên vẫn không đành lòng, lại lắm lời nói thêm, “Nếu có thể thì em mau về nước đi.”
Khủng hoảng tài chính là chuyện rất lớn, FBI chắc chắn sẽ không ngồi yên mặc kệ được. Bây2giờ cô là cái gai trong mắt không biết bao nhiêu người, nếu lúc đó bị chụp cho một cái án gì đó, thì cô vẫn là công dân nước Mỹ, Khúc Nhạc khó mà cứu nổi.
“Tôi biết.” Từ lúc ván cờ này bắt đầu, Triệu Hàm Như đã chuẩn bị sẵn tư tưởng rồi. Cô4còn phải báo thù, cô tuyệt đối không thể bị bắt vào tù ở bên Mỹ được, bây giờ chuyện rời đi là việc cực kỳ quan trọng, cũng phải cảm ơn Triển Lệnh Nguyên đã nói tin tức này cho cô.
Mọi chuyện thành ra thế này, vẫn nằm trong sự kiểm soát của cô, khoảng một tháng nữa vẫn đủ để cô chèn ép thêm vài ba ngân hàng nữa.
“Bình thường cô ta ở đây à?” Mấy cậu thanh niên Trung Quốc nhai kẹo su, đi xe máy vòng tới vòng lui quanh một khách sạn được trang hoàng đẹp đẽ, cố nhìn vào trong sảnh chính của khách sạn, thỉnh thoảng còn trêu chọc các bảo vệ đang cảnh giác nhìn mình mấy câu.
Nhưng không thể không nói là họ đang có chút thất vọng, an ninh của khách sạn này rất nghiêm ngặt, từ cửa vào trở vào bên trong, toàn bộ các loại cửa đều được sử dụng hệ thống khóa vân tay, ngay cả tư cách vào thang máy cũng không có, làm gì có cơ hội trốn trong phòng cô rồi lẳng lặng bắt người đi.
“A Kiến, bây giờ không lên đó được thì phải làm thế nào đây? Nếu không thì thôi đi, tôi thấy Trương Gia còn không có tinh thần báo thù, sao anh vẫn cứ sồn sồn lên làm gì?” Một thanh niên tóc húi cua do dự, nhìn quanh cũng có thể thấy đây là nơi của những người có quyền có thế, mặc dù họ làm chuyện tày trời gì đi chăng nữa, thì cũng không đến lượt mấy kẻ như cậu ta xen vào.
“Gan bé như mày mà cũng đòi làm chuyện lớn à? Nếu muốn về thì tự về trước đi, đừng có ở đây làm vướng tay vướng chân.” A Kiến nghiêm mặt, nhìn cũng ra dáng của kẻ cầm đầu.
Đối với một cô gái tay trói gà không chặt như Triệu Hàm Như thì đây hoàn toàn là chuyện không tưởng.
Những người phía trước không ngừng ngã xuống, thậm chí máu của họ còn bắn tung tóe lên cả cửa xe…
Triệu Hàm Như từng nghĩ là mình sẽ hoảng sợ, nhưng giờ phút này cô chỉ cảm thấy tỉnh táo và chết lặng.
“Anh Báo, anh làm vậy là có ý gì?” Đây là cuộc điện thoại thứ hai của Triệu Hàm Như, cô nhếch mép, nắm chặt điện thoại, mấy tên bắt cóc này không hề ngụy trang chút nào, cô vẫn có thể thấy rất rõ họ đều là Hoa Kiều, da vàng mắt đen, có thể huy động được nhiều tên côn đồ Hoa Kiều như vậy thì chỉ có mình Trình Báo.
“Triệu tiểu thư, rốt cuộc là cô có ý gì hả?” Trình Báo cười lạnh, “Cô cảm thấy Trịnh Bảo tôi đây là tên đần đúng không? Gì mà 10 triệu đô, 80 triệu đô hả, tất cả chỉ là trò đùa của cô thôi đúng không! Tôi nói cho cô biết, hôm nay chỉ là bài học nho nhỏ thôi đấy!”
Trình Báo hoàn toàn không còn chút kiên nhẫn nào để đàm phán với cô, dứt khoát cúp máy.
Mà những tên côn đồ kia hiển nhiên là lên kế hoạch từ trước, sau khi Trình Báo cúp điện thoại, bọn họ cũng tự giác lái xe rời đi, cực kỳ gọn gàng linh hoạt lên hai chiếc xe tải lớn rồi biến mất không thấy bóng dáng, dường như trận bắn súng vừa rồi chưa từng diễn ra.
Triệu Hàm Như mở cửa xe, không thể tưởng tượng nổi nhìn cảnh tượng trước mặt, mọi chuyện bắt đầu cực kỳ đột ngột, mà kết thúc cũng cực kỳ chóng vánh, cô ngồi trong xe cảm giác như cả năm trời trôi qua, nhưng thực tế thì mọi chuyện chỉ kéo dài khoảng 5,6 phút mà thôi.
Mà chỉ 5,6 phút ngắn ngủi như vậy, cũng đủ để đánh cho người của cô trở tay không kịp.
Triệu Hàm Như nhìn máu tươi dưới đất, há miệng ra định nói gì đó, nhưng chỉ có thể mấp máy môi mà không phát ra được tiếng nào. Có mấy người đang đau đớn ngồi ôm vết thương tại chỗ, vài người khác thì đã ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.