Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 279 : Quyết định
Ngày đăng: 11:17 30/04/20
“Đừng lo gì cả, anh sẽ luôn bên em.” Thái độ của Khúc Nhạc dịu dàng mà cố chấp, trái ngược hẳn với vẻ cứng rắn khi nãy. Đối mặt với Khúc Nhạc này, Triệu Hàm Như không cãi nổi lời nào.
Nếu Triệu Hàm Như sống chết không chịu rời đi, vậy thì anh cũng ở lại, cô không chịu rời đi thì có tư cách gì để bắt anh đi chứ? “Nhưng trong thời gian này nếu1anh ở lại Mỹ quá lâu thì Tập đoàn Hồng Hải sẽ loạn mất.” Triệu Hàm Như lắp bắp kiếm cớ, nói xong ngay cả cô cũng cảm thấy không thuyết phục chút nào.
“Em đừng lo, đám thư ký của anh không vô dụng đâu, họ có thể lo được.” Khúc Nhạc cười cười, “Anh không để em lại đây một mình đâu.” “Anh...” Triệu Hàm Như còn định khuyến nữa, nhưng lại bị Khúc Nhạc cắt lời.8“Có cho thì có nhận, trong lòng anh không có bất kỳ chuyện gì hay bất kỳ ai quan trọng hơn em cả, dù là Tập đoàn Hồng Hải đi chăng nữa.”
“Thân phận của anh ở đây quá chói mắt, nếu bị FBI sờ gáy đến, nói anh cũng liên quan đến cuộc khủng hoảng tài chính này thì cả đời này anh cũng không về nước được.” Triệu Hàm Như có chút tức giận, Khúc Nhạc quan2tâm đến sự an toàn của cô thì cô cũng vậy, sao có thể đành lòng để anh dấn thân vào hiểm nguy chứ.
“Vậy còn em? Anh nói rồi, chúng ta đồng cam cộng khổ, cùng lắm thì cùng nhau đối mặt với mọi chuyện.” Khúc Nhạc tỏ vẻ không sao cả.
Triệu Hàm Như bó tay, Khúc Nhạc đúng là một tên hèn hạ, ra ngoài nghĩ một lần xong quay về đây dùng cách này để ép4cô đi vào khuôn khổ. Anh biết rõ là cô tuyệt đối sẽ không để cho anh ở lại đây mạo hiểm mà còn cố ý nói là sẽ không rời khỏi cô nửa bước, bây giờ muốn anh về nước thì cô cũng phải về theo anh. Kế này thật cao tay, dù cô không tình nguyện, nhưng cuối cùng thì vẫn phải đưa ra lựa chọn vì anh..
“Anh càng ngày càng xấu tính rồi đấy.” Triệu Hàm Như cắn răng nói, thái độ lại trở nên mềm mại hơn rất nhiều.
“Chắc chắn là cậu ta nói cậu ta cũng muốn ở lại, nhưng em không nỡ để cậu ta vì em mà phải ở lại đây, nên đành phải theo cậu ta trở về, đúng không?” Không cần cô nói tỉ mỉ, Trần Tử San vẫn có thể đoán được tám, chín phần.
“Ngoài bố mẹ thân sinh ra em, người hiểu em chỉ có chị Tử San thôi.” Triệu Hàm Như cười lấy lòng. “Em nằm mơ đi, người hiểu em phải là Khúc Nhạc ấy. Không phải cậu ta còn tính được là em sẽ không nỡ, nên mới có thể nói như vậy sao? Em thông minh như vậy, chắc không đến mức không nhìn ra chứ?” Trần Tử San quay sang lườm cô.
“Em nhìn ra chứ, nhưng em có thể làm gì đây?” Trước mặt người yêu, ngoài cam tâm tình nguyện bó tay chịu trói, cô hoàn toàn chẳng còn con đường nào khác để đi.
Trần Tử San cười vô cùng cổ quái: “Chị thực sự đã nhìn nhầm em rồi, cứ tưởng là Khúc Nhạc bị em ăn đến chết, ai ngờ em mới là người bị ăn. Cho nên mới nói, đàn ông đều sẽ thay đổi, nhất là sau khi đã cưa đổ, em sẽ lập tức phát hiện đãi ngộ của mình chỉ trong vòng một đêm đã từ nữ vương biến thành hầu gái. Anh ta sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế uy hiếp em, áp chế em, mà em chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ...”
“Sao em có cảm giác chị đang nói chính mình nhỉ?” Khúc Nhạc nghiêng người dựa vào cửa ra vào, nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Xem ra Lưu Kỳ không chăm sóc tốt cho chị rồi.”
“Đúng rồi đấy, Lưu Kỳ với cậu quả là kẻ tám lạng người nửa cân,“ Trần Tử San cười giễu cợt, sắc mặt rất khó coi. Triệu Hàm Như hôn mê mấy ngày nay, Khúc Nhạc như phát điên lên, đá thúng đụng nia, kéo theo cả người vô tội nhất là Trần Tử San cũng bị chịu không ít cơn giận, nên đương nhiên không có sắc mặt tốt với anh: “Phải nói Lưu Kỳ so ra vẫn còn tốt hơn cậu một chút, ít ra chị cũng không bị thương nặng phải nằm trên giường bệnh.”