Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 280 : Thay đổi
Ngày đăng: 11:17 30/04/20
“Ôi!” Triệu Hàm Như hít khí lạnh. Trần Tử San quả là vẫn sắc bén y hệt như trước kia, đã nói là chọc đúng chỗ đau. Mấy ngày nay, Khúc Nhạc bởi vì chuyện cô bị thương nên cảm xúc đã rất không ổn định rồi, Trần Tử San lại còn đổ thêm dầu vào1lửa.
Sắc mặt Khúc Nhạc âm u, nhưng lại không phản bác được, bất kể là Triệu Hàm Như bị thương vì nguyên nhân gì thì vẫn là anh đã không chăm sóc tốt người yêu của mình, đều là lỗi của anh. “Được rồi, được rồi, chúng ta nói đến chính sự đi.” Nhìn sắc mặt8anh càng ngày càng đen, Triệu Hàm Như vội ra mặt hòa giải.
“Đúng là con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, chị mới nói cậu ta có một câu mà em đã đau lòng rồi?” Trần Tử San hứng thú nhìn cô: “Em có biết mấy ngày nay cậu ta đối xử với bọn2chị như thế nào không? Suốt ngày trưng ra cái bản mặt thối hoắc, mới nói một câu không vừa ý là liên mắng người, khiến người người oán trách, em biết chưa? Chị nói cậu ta như vậy là thay trời hành đạo.”
Triệu Hàm Như nhếch miệng, thấy hơi đau lòng, khó mà tưởng tượng4nổi nam thần cao ngạo lạnh lùng như anh lại trở thành vua sư tử gắt gỏng trong miệng bọn họ.
Nếu đã đau lòng, cô đương nhiên không nỡ để Trần Tử San lại nói anh nữa, cổ nhướng mày, bá đạo nói: “Đàn ông nhà em, tự em sẽ quản.” Trần Tử San ngạc nhiên mấy giây, rồi không hề khách khí chút nào mà cười to. Khúc Nhạc ở bên cạnh cũng không nói gì, chỉ cong khóe môi, ánh mắt lóe lên ý cười. Mặc dù vừa rồi hai người mới cãi nhau một trận, nhưng trong lòng cô vẫn không nỡ để anh chịu chút xíu oan ức nào.
Trần Tử San lau nước mắt ở khóe mắt, cuối cùng cũng cười đủ rồi: “Được rồi, chị mặc kệ hai đứa, nói chính sự nhé. Nếu sau này để chị tiếp quản, vậy thì chị sẽ có quyền quyết định lúc nào thì bán những hóa đơn này đi, cái này em không có ý kiến gì chứ.” “Chị định khi nào thì bán?” Cô không ngăn cản cũng không hùa theo, chỉ nhìn chị với vẻ thăm dò.
Triển Lệnh Nguyên cũng muốn làm những việc này vì cô, thậm chí, anh ta cảm thấy mình sẽ làm không hề thua kém Khúc Nhạc, nhưng cuối cùng, anh ta vẫn không có cơ hội này, ngoại trừ đứng nhìn từ xa, sau đó xoay người rời đi, trở về chiến trường của mình, anh ta không thể làm được gì khác. Khi đó, anh ta mới biết, bản thân còn quan tâm cô hơn cả mình vẫn hằng tưởng.
Nhưng có ý nghĩa gì chứ? Từ đầu tới cuối, anh vẫn chưa từng được đến gần cổ. Trong mắt, trong tim cô đã chứa một người khác, bất luận người ấy mang đến cho cô bao nhiêu đau khổ và bi ai, cô vẫn chưa từng mảy may thay đổi. Ánh mắt phức tạp mang theo vẻ mập mờ tâm xuất hiện trong mắt Triển Lệnh Nguyên chỉ trong giây lát rồi lập tức phản ứng lại, oán trách cô như một người bạn cũ, giọng điệu nói chuyện với cô giống hệt lúc nói với Trần Tử San.
Nếu vĩnh viễn không thể đứng cạnh cô thì cũng chỉ có thể phóng khoáng mà buông tay, chúc phúc cô với tư cách là bạn bè và người thân. Bây giờ anh ta đã hoàn toàn từ bỏ được sự ngông cuồng bất kham năm ấy, học được cách đè nén tất cả cảm xúc vào sâu tận đáy lòng. Cô mỉm cười nhìn anh ta một cái. Triển Lệnh Nguyên đã thay đổi, giống với tất cả những người ngồi ở vị trí cao khác, không hề thể hiện cảm xúc ra mặt, không hề điên điên khùng khùng làm những chuyện ngu ngốc không biết mùi vị nữa. Anh ta đã trở nên khôn khéo, lõi đời, cường thế, có tâm cơ... Giống như cô, cũng giống Khúc Nhạc, giống với bất kỳ một ai lăn lộn trong giới tài chính phong thủy khởi sinh này. Cô không cảm thấy thay đổi như thế có gì không tốt. Trước giờ cô chưa từng gặp ai có thể đi qua bùn lầy mà không dính bẩn, một người ngây thơ như cô ở trong cái thùng nhuộm giới tài chính lâu còn trở nên lạnh nhạt vô tình, lại huống hồ là Triển Lệnh Nguyên còn từng trải lâu hơn cô. Từ ngày ngồi lên vị trí tổng giám đốc ngân hàng, anh ta đã triệt để nói tạm biệt với chàng công tử bảnh bao của quá khứ rồi.
Như thế rất tốt, thay đổi như thế mới thích hợp với anh ta nhất. Cô tin rằng anh hiện tại đã có đủ năng lực để có thể ngồi vững vàng trên vị trí này, không bị người khác cười nhạo là thiếu gia ăn chơi dựa hơi gia tộc, bố mẹ. Cảm xúc sầu não không duy trì quá lâu, sau vài câu hàn huyện đã trực tiếp đi vào chủ đề. Nâng giá, ép giá, thăm dò, phòng bị, miệng lưỡi sắc bén, hùng hổ dọa người... Ánh mắt cô lóe lên vẻ khôn khéo lạnh nhạt, anh ta cũng không khách khí chút nào đáp trả bằng sự dùng sự mưu tính, lõi đời.
Lúc này, bọn họ đứng trên lập trường của riêng mình, chiến đấu vì bảo vệ lợi ích của chính mình. Trong trận chiến không khói lửa này, bọn họ không phải bạn bè quen biết nhiều năm, chỉ có lợi ích lợi ích tuyệt đối.