Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 281 : Đào thoát

Ngày đăng: 11:17 30/04/20


“Được, vậy thì thành giao.” Giọng của cô hơi khô khốc, đàm phán cường độ cao khiến cơ thể cô bệnh nặng chưa khỏi có hơi quá sức chịu đựng, dây đàn căng cứng đột1nhiên lỏng lại, khiến sắc mặt của cô dần tái nhợt, hai bên trán cũng ra một tầng mồ hôi lạnh.



Tạ Doãn đúng lúc đưa cho cô một ly nước nóng. Cô dựa vào thành8ghế, chậm rãi hít sâu, tinh thần vô cùng uể oải. Lần này bị thương này đã làm thương tổn tới nguyên khí của cô, đổi lại là trước kia, cho dù đàm phán căng2thẳng mấy suốt đêm cũng không khiến cô mệt mỏi đến thế.



“Những chuyện sau này, anh sẽ để cho bọn họ liên lạc với Tử San, hôm nay tạm thời đến đây thôi.” Triển Lệnh4Nguyên yên lặng nhìn cô một cái, đứng lên đầu tiên. Triệu Hàm Như mệt mỏi gật đầu: “Tôi tiễn anh ra ngoài.” Triển Lệnh Nguyên do dự một chút, thoáng chạm phải ánh mắt của cô, lúc này mới khẽ gật đầu: “Được.” Trước giờ cô không nói nhiều trước mặt anh, bình thường đều là anh liều mạng nói, cô không tập trung nghe. Bây giờ anh không nói lời nào, cô cũng không chủ động mở miệng, hai người liền rơi vào sự im lặng quỷ dị. Đường đi ra ngoài không hề dài nhưng lại yên tĩnh đến khác thường, chỉ có tiếng Tạ Doãn đẩy xe lăn vang lên, từng chút từng chút, vang vọng có tiết tấu ở trong hành lang.



“Em... chẳng mấy nữa sẽ về nước đúng không?” Cuối cùng Triển Lệnh Nguyên cũng mở miệng, nhưng lại không cúi đầu nhìn cô, ánh mắt phức tạp nhìn thẳng phía trước. “Vâng.” Cô khẽ trả lời.



“Cũng tốt, nếu đã quyết định muốn đi thì nên đi sớm một chút.”



Triệu Hàm Như nghi hoặc liếc nhìn anh ta, không xác định được có phải anh đang ám chỉ gì đó hay không, nhưng bây giờ nguy cơ càng nào càng lớn, thậm chí đã không còn là chuyện trong lĩnh vực tài chính nữa, Khúc Nhạc cũng nói cô đã bị người khác để mắt tới rồi.



Triển Lệnh Nguyên không muốn tiếp tục đề tài này nữa, đổi sang biểu cảm nhẹ nhõm vui vẻ: “Sau khi quay về thì đừng suốt ngày cáu kỉnh nữa, êm ấm ở bên Khúc Nhạc đầy, chờ tới lúc bọn em xác định rồi thì đừng quên mời anh uống rượu mừng.”



Mặc dù anh ta đang cười, nhưng âm thanh lại có chút cay đắng. Anh ta có rất nhiều bạn gái, nhưng chỉ có cô là anh dùng hết tâm tư theo đuổi, nhưng lại mong mà không được.


“Chắc là không có vấn đề gì đâu.” Anh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, hài hước nhìn cô: “Bây giờ đã biết sợ rồi à? Trước đó là ai sống chết không chịu đi, lại còn nổi giận làm ầm lên với anh một trận?”



Nhìn dáng vẻ ung dung bình thản của anh, Triệu Hàm Như mím môi, cũng có tự trấn định: “Em không thèm sợ đâu, em muốn về nhà thu dọn đồ đạc...” Khúc Nhạc tỉ mỉ quan sát cô, qua hồi lâu mới ung dung mở miệng: “Em không sợ? Không sợ thì đang run cái gì vậy?” “Anh mới run ấy!” Cô thẹn quá hoá giận, nói không sợ là không thể nào, bị FBI mời đi uống trà cũng không phải trải nghiệm vui sướng gì. Huống chi lần này cô chơi lớn như vậy, ai biết được những người này sẽ dùng thủ đoạn gì với cô. Trước đây cô nhất định phải ở lại cũng chỉ là vì có sự cố chấp muốn báo thù cho bố mẹ chống đỡ mà thôi. Nhưng khi chuyện quan trọng thật sự xảy đến trước mắt, cô vẫn biết sợ.



“Được rồi, được rồi, ở trước mặt anh còn vờ vịt gì nữa?” Anh buồn cười vuốt vuốt tóc cô: “Người còn chưa khỏe hẳn mà cứ cáu giận như vậy, cố ý khiến anh khó chịu đúng không.”



Vẻ mặt Triệu Hàm Như dịu đi, thuận theo cho anh bậc thang đi xuống, lầm bầm: “Vẫn chưa kịp dặn dò một tiếng với chị Tử San và mọi người.” Thân là bà chủ, không nói tiếng nào mà vứt lại nhân viên cao chạy xa bay như thế, cũng không tránh khỏi quá vô trách nhiệm rồi. Khúc Nhạc khẽ lắc đầu với cô “Bây giờ tạm thời không thể dùng điện thoại liên lạc với bọn họ được. Trong khoảng thời gian này, bọn họ vẫn luôn nghe lén điện thoại của chúng ta, cho nên không thể để bọn họ biết chúng ta có ý định chạy trốn, có lời gì thì bay ra khỏi nước Mỹ hãy nói.”



Triệu Hàm Như cười khổ: “Thật ra không phải chúng ta, là em mới đúng, bọn họ căn bản đâu dám ra tay với anh. Chúng ta như thế này có tính là chạy trốn đến chân trời góc bể không? Nghĩ lại, cả đời này của em, trước 16 tuổi trôi qua vô ưu tư lự, không tim không phổi, nào ngờ được mấy năm nay lại trôi qua drama như vậy, cha mẹ đột nhiên qua đời, chú ruột cướp đoạt gia sản, mấy ngày trước còn chọc phải đại lão phố người Hoa, bị người ta truy sát đến trọng thương. Bây giờ em lại bị FBI theo dõi, vội vàng lên máy bay đào vong... Cuộc đời thật đúng là đủ trầm bổng chập trùng.”



“Nghe đáng thương thật.” Khúc Nhạc cũng cười, thuận tay búng đầu cô một cái: “Cái đầu này của em đó, chỉ nhớ toàn mấy chuyện không hay, không thể chừa lại chút không gian cho mấy chuyện tốt à?”



Xét thấy thời gian trước cô vừa mới bị chấn động não, anh ra tay cực nhẹ, nhưng vẫn rước lấy cái nhíu mày kháng nghị không vui từ cô: “Chuyện tốt gì cơ?”



“Ví dụ như có được toàn bộ tình yêu của một người đàn ông vừa anh tuấn thông minh vừa si tình.” Anh nhíu mày: “Trong vở kịch trầm bổng nhất định phải có tình sầu triền miên xem mới hay.” Triệu Hàm Như há hốc mồm, da mặt của người này thật sự là càng ngày càng dày rồi đấy!