Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 302 : Tương tự
Ngày đăng: 11:17 30/04/20
Xe của Khúc Nhạc chạy qua bốn trạm kiểm tra, đi qua chỗ nào cũng bị kiểm tra rất gắt gao. Mặc dù Khúc Nhạc là gương mặt quen thuộc, nhưng nhóm bảo vệ vẫn làm việc rất nghiêm túc, mà thấy Triệu Hàm Như là người lạ thì họ càng bắt bẻ đề phòng nhiều hơn.
Chỉ mấy trăm mét thôi mà hai người bị kiểm tra1hơn nửa tiếng đồng hồ mới được bước vào phòng khác, mà trước khi bước chân vào phòng vẫn còn bị kiểm tra an ninh toàn diện.
Triệu Hàm Như bị kiểm tra kỹ đến mức không nói nên lời, cứ để mặc cho các nhân viên tùy ý kiểm tra. Khúc Nhạc cũng chỉ có thể mỉm cười an ủi, chứ cũng chẳng giúp cô được, bản8thân anh cũng bị kiểm tra cẩn thận từ trên xuống dưới.
Sau khi bị kiểm tra kỹ như vậy, cảm giác hồi hộp trong cô không những không tăng thêm, mà lại gần như biến mất hoàn toàn.
Khúc Nhạc thấy Triệu Hàm Như dùng vẻ mặt cầu an ủi nhìn mình, anh mỉm cười, định véo má cô rồi an ủi mấy câu, thì lại thấy Đường2lão đang từ từ bước qua cửa ra vào. Anh vội liếc mắt ra hiệu với Triệu Hàm Như.
Triệu Hàm Như lập tức hiểu ý, vội vàng đứng dậy. Cô vừa khiêm tốn vừa kính trọng quay lại mỉm cười với Đường lão.
Đây là một ông cụ lớn tuổi có thân phận và địa vị rất cao. Mặc dù tuổi đã cao nhưng tính thân ông cụ4vẫn cực kỳ tốt. Lúc này ông đang chắp tay sau lưng, ánh mắt sắc bén, ngay cả nụ cười mỉm trên mặt cũng mang theo vẻ uy nghiêm, nhưng những biểu cảm này hoàn toàn biến mất khi ông thấy khuôn mặt Triệu Hàm Như.
Dung nhan thanh thuần như đóa hoa bách hợp khiến người người yêu thích. Nụ cười tươi của Triệu Hàm Như vừa ngọt ngào lại vừa có chút ngại ngùng, đôi mắt trong vắt như đáy hồ nhìn thẳng về phía ông, giờ phút này, khuôn mặt ấy hoàn toàn trùng khớp với người trong trí nhớ của ông.
Ông vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên ánh mắt dịu dàng xen lẫn sự sùng bái mà cô gái năm đó đã nhìn mình. Cô gái trẻ ấy đã dốc hết sự dịu dàng của bản thân ra để che chở ông khi ông gặp nạn. Trong lúc cuộc sống của ông rơi vào đáy vực, mọi người tránh ông như tránh tà thì chỉ có cô gái ấy là dám từ bỏ tất cả để yêu ông, thậm chí còn vì ông mà hy sinh đi tính mạng của bản thân.
Người con gái ấy xuất hiện trong cuộc đời ông như bông hoa phù dung sớm nở tối tài, nhưng cũng chính vì khoảng thời gian ngắn ngủi ấy mà trong đầu ông chỉ còn những ký ức đẹp đến mức khắc cốt ghi tâm.
Không có cãi lộn, không có toan tính, không phản bội, không cố gắng. Tất cả mọi thứ của người con gái ấy đều cực kỳ hoàn hảo. Thời gian trôi đi, ông chẳng những không quên cô gái ấy, mà trái lại còn đắp thêm từng lớp ánh sáng lên ký ức của hai người, khiến hình ảnh của cô năm đó trở thành một biểu tượng cực kỳ hoàn mỹ, và cô gái ấy cũng chính là người mà ông yêu thương nhất.
Dung nhan mà đêm nào ông cũng mơ về khiến ông mãi không thể quên được, đột nhiên lại xuất hiện trước mặt, sao ông có thể bình tĩnh nổi?
“Cháu nói cha mẹ cháu bị người khác hại à?” Đường lão là người đức cao vọng trọng, những điều ông quan tâm đều là những chuyện quan trọng nhất trên thế giới, nên trước kia ông không để ý đến cái chết của vợ chồng họ Triệu là điều rất bình thường.
Triệu Hàm Như hít sâu một hơi, nói tóm tắt lại một lượt những chuyện đã xảy ra năm đó. Cô cố gắng giữ tỉnh táo, dùng thái độ khách quan nhất có thể để kể lại từ đầu đến cuối. Nói chuyện với người như Đường lão thì không cần có quá nhiều sắc thái tình cảm, đúng hay sai thì Đường lão sẽ tự phán đoán.
Hai người chỉ thấy lông mày Đường lão dần dần nhíu chặt lại.Thực ra chuyện này rất bình thường, vì tranh giành lợi ích tập đoàn mà những kẻ ích kỷ không ngại ra tay với những người vô tội, chuyện giết người cướp của này Đường lão cũng đã thấy nhiều. Huống chi chuyện này đã xảy ra hơn 10 năm trước, thời gian trôi qua, cảnh vật thay đổi, thời gian đã thay đổi tất cả, kể cả kẻ đầu sỏ năm ấy… Bây giờ Triệu Hàm Như cảm thấy cực kỳ bất an, không biết Đường lão sẽ tỏ thái độ gì đối với chuyện này.
Ông sẽ bảo cô bỏ qua, không nên chấp nhặt chuyện năm ấy, hay sẽ giơ cao đánh khẽ, an ủi cô vài câu?
Tất nhiên nếu ông đồng tình với hoàn cảnh của cô, không nhúng tay vào thiên vị Trần Kiều là tốt nhất, vì đây chính là sự dung túng vô hình đối với việc trả thù Trần Kiều của cô.
Thế nhưng đây là lần đầu tiên Triệu Hàm Như gặp Đường lão, Đường lão cũng không biết cô là ai, bây giờ cô đã nói chuyện này ra, liệu có quá sớm không? Triệu Hàm Như vừa sợ vừa lo, càng nghĩ càng thấy hối hận.
Cô không phải là Khúc Nhạc, không có nhiều cơ hội để thường xuyên được gặp Đường lão, ngay cả lần gặp này cũng là do Trình Tử Ngôn sắp xếp, không biết phải đợi đến bao giờ mới có thể gặp lại được Đường lão. Nếu lần này cô không nói, đợi mấy hôm nữa Trần Kiều hất nước bẩn lên người cô thì Đường lão sẽ có thành kiến, cô lại càng khó để khiến ông công nhận cô.
Cho nên bây giờ cô nhất định phải nắm chặt lấy cơ hội này, được ăn cả ngã về không.
“Chuyện này này tôi chắc chắn sẽ điều tra, dù là ai quấy phá đi chăng nữa tôi cũng sẽ điều tra đến cùng, tuyệt đối không nhân nhượng!” Vẻ mặt Đường lão cực kỳ phẫn nộ, mỗi từ mỗi chữ ông nói ra dường như đều nặng cả nghìn cân.
Triệu Hàm Như hơi hé miêng, phản ứng lại chậm nửa nhịp, thế này có nghĩa là đồng ý à?
Hay đây là phong cách làm việc của Đường lão, nói chuyện gì cũng cực kỳ nặng nề, rồi cuối cùng lại nhẹ nhàng bỏ qua.