Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 303 : Hứa hẹn
Ngày đăng: 11:17 30/04/20
Triệu Hàm Như không hiểu gì đi ra khỏi chỗ của Đường lão, “Đường lão nói thế là có ý gì? Ông ấy muốn điều tra thật à? Tra được thì thế nào?”
Nếu Đường lão chỉ1định điều tra mấy tên hung thủ năm đó, rồi đưa cho cô một lời giải thích qua loa thì cô không cần lắm, trừ tên Trương Gia và Triệu Minh Hoành đang hấp hối thì8cô cũng báo thù gần xong rồi.
Mà những người ở cấp cao như Trần Kiều kia, Đường lão sẽ điều tra thật sao? Ông ấy cam lòng ra tay với họ sao? Cô rất nghi ngờ2chuyện này.
“Đường lão chưa bao giờ đồng ý bừa một chuyện gì, ông ấy đang muốn giúp em ra mặt đấy, cô bé ngốc.” Khúc Nhạc xoa xoa đầu Triệu Hàm Như, vò tung mái tóc4đang gọn gàng của cô lên.
“Đừng nghịch, sao ông ấy lại phải giúp em ra mặt?” Cô kéo tóc mình lại, “Nhưng em cảm thấy ông ấy thật sự rất coi trọng anh đấy.”
“Em cảm thấy trong lòng ông ấy anh và Trần Kiều thì ai quan trọng hơn?” Khúc Nhạc mỉm cười, Triệu Hàm Như lúc nào cũng khôn khéo hơn người, nhưng đôi khi lại có những lúc rất mơ hồ.
“Tất nhiên là Trần Kiều rồi.” Trần Kiều làm việc nhiều năm như vậy, là đại tướng nơi biên cương, muốn tìm được một người có nhiều kinh nghiệm, có năng lực tương tự như vậy thì không dễ chút nào. Mặc dù Khúc Nhạc trẻ trung khỏe mạnh, nhưng chưa chắc đã đến mức không thể thay thế được.
“Vậy tại sao ông ấy lại phải ra mặt giúp em?” Triệu Hàm Như lại càng nghi ngờ mấy lời Đường lão nói lúc ấy chỉ đơn giản là nói cho qua chuyện.
“Đừng có giả ngu nữa, em cảm thấy Đường lão có tâm trạng để dỗ một cô bé không liên quan à? Thiên tử không nói đùa.”
“Rốt cuộc là anh muốn nói gì, đừng có thừa nước đục thả câu nữa.” mỗi khi có chuyện liên quan đến mối thù của cha mẹ, Triệu Hàm Như lập tức trở nên thiếu kiên nhẫn, mà bây giờ cô còn không hiểu rõ Đường lão bằng Khúc Nhạc.
“Anh không thừa nước đục thả câu, anh thật sự không biết.” Vẻ mặt Khúc Nhạc bất đắc dĩ, “Anh cũng không hiểu sao Đường lão lại đối xử với em đặc biệt đến vậy. Dường như ông ấy coi trọng em hơn một hậu bối rất nhiều. Anh cũng là một người trẻ tuổi mà ông ấy coi trọng, nhưng chưa bao giờ ông ấy nhìn anh với ánh mắt dạt dào yêu thương đến vậy, vừa rồi ông ấy nhìn em như đang nhìn con gái mình ấy. Không đúng, ông ấy thậm chí còn chưa nhìn Trình Tử Ngôn như vậy bao giờ…”
Đột nhiên Khúc Nhạc dừng xe lại ven đường, nghiêm túc nhìn Triệu Hàm Như, “Dường như ông ấy nhìn một ai đó khác qua em, có vẻ như là một người quen cũ rất giống em, mà hơn nữa ông ấy còn có cảm tình rất nặng với người đo.”
Tướng mạo hai người không bình thường, khí tràng cũng cao, mặc dù ăn mặc giống các sinh viên bình thường, nhưng vì khí chất khác biệt đã ăn sâu vào máu, nên cuối cùng vẫn trở thành tiêu điểm của mọi người.
Hai người lại còn liên tục công khai liếc mắt đưa tình với nhau giữa các sinh viên khác, thi thoảng nhìn nhau, rồi chốc chốc lại đút nhau ăn. Mặc dù trên đường không thiếu các cặp đôi yêu nhau, số người quay lại nhìn Triệu Hàm Như và Khúc Nhạc thì vẫn là nhiều nhất.
“Anh xem quần áo của họ đi kia.” Triệu Hàm Như lắc lắc tay Khúc Nhạc, “Hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập trường của Đại học Bắc Kinh? Chúng ta đến đúng dịp quá!”
“Ừ, hình như là thế, bảo sao hôm nay đông nhiều như vậy.” Hai người không phải là sinh viên đại học Bắc Kinh, ngày kỷ niệm thành lập ngôi trường đại học tốt nhất cả nước có vẻ như không liên quan gì đến họ.
“Hay là chúng ta cũng đến xem đi?” Triệu Hàm Như hào hứng, Đại học Bắc Kinh là trăm năm danh giá, bồi dưỡng ra rất nhiều nhân tài ưu tú ở các ngành nghề khác nhau. Nếu như không có vụ việc ngoài ý muốn kia thì có khi cô cũng sẽ trở thành sinh viên đại học Bắc Kinh cũng nên.
“Được rồi, chúng ta vào xem chút đi.” Khúc Nhạc dịu dàng lau miệng cho Triệu Hàm Như, “Ăn no chưa?”
“Ăn no rồi, nhưng em vẫn muốn ăn một phần bingsu xoài.” Triệu Hàm Như nhìn hình ảnh quảng cáo ngon miệng vên đường lại không nhịn nổi, “Em muốn ăn, nhưng một phần lớn quá, em nghĩ em không ăn hết nổi….”
“Dù em có ăn được thì anh cũng không cho em ăn, ăn nhiều đồ lạnh quá không tốt cho sức khỏe.” Mặc dù hôm nay Khúc Nhạc đã quyết định là sẽ dẫn Triệu Hàm Như đi ăn vặt, nhưng vẫn không nhịn được mà quan tâm đến sức khỏe của cô.
“Em chỉ muốn nếm thử thôi, nhưng ăn không hết được sau đó đổ đi thì phí quá…” Triệu Hàm Như có chút không cam tâm.
“Vậy em ăn phần xoài, phần còn lại thì anh sẽ ăn nốt.” Khúc Nhạc không do dự đáp.
“Ưm, em biết ngay mà, anh là tốt nhất.” Triệu Hàm Như dính vào người anh làm nũng.
Khúc Nhạc nhìn cô, không cách nào khống chế được cảm giác dịu dàng trong lòng, “Triệu Bách Ức” [Triệu mười tỷ] chỉ cần một phần bingsu xoài rẻ tiền thôi mà cũng khiến cô cảm thấy vui vẻ như vậy, sao Triệu Hàm Như của anh lại đáng yêu đến thế cơ chứ?