Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 308 : Chỗ dựa
Ngày đăng: 11:17 30/04/20
Đám cổ đông nghe được câu này không khỏi nhốn nháo đứng lên. Đường lão là nhân vật như thế nào! Dù bọn họ có gia sản bạc tỷ, địa vị xã hội không hề thấp, nhưng không phải muốn gặp là được gặp Đường lão, trên mặt ai nấy đều hiện lên vẻ kinh ngạc mừng rỡ,1thậm chí còn quên luôn nghĩ xem vì sao Đường lão lại xuất hiện vào lúc này, ở đây, đương nhiên mặc kệ vì sao Đường lão lại đến, chỉ cần có thể làm quen ở trước mặt Đường lão đã là chuyện vô cùng may mắn rồi.
Trong phòng họp nhốn nháo, ai nấy đều đang bàn tán8về Đường lão, đã sớm quên phéng mất chuyện cần nói trong đại hội cổ đông hôm nay lên đến chín tầng mây rồi.
Mà Khúc Nhạc, Triệu Hàm Như và Trình Tử Ngôn giờ phút này cũng mờ mịt. Đường lão đương nhiên không phải do bọn họ mời đến. Bọn họ không có mặt mũi lớn như2vậy, có thể mời được vị lão nhân này đến.
Nhưng ông đã tới rồi, mặc dù ông đến lúc này đối với bọn họ mà nói không thể nghi ngờ là một chuyện rất có lợi, nhưng bọn họ vẫn không nghĩ ra duyên cớ trong đó.
Bọn họ chưa kịp nghĩ quá nhiều, Đường lão đã xuất hiện4ở cửa rồi, vẻ mặt mỉm cười thân thiết, giống y đúc hình tượng của ông trên tivi, sự uy nghiêm và cảm giác khoảng cách của người bề trên khiến người ta nổi lòng tôn kính.
“Chào Đường lão. Chào Đường lão...” Mọi người dồn dập tiến lên, bộ dáng kích động. Trình Tử Ngôn rất tự nhiên đi đến cạnh ông, đỡ một cánh tay của ông để ngăn cản sự nhiệt tình quá mức của dòng người.
“Chào mọi người, chào mọi người...” Đường lão gật đầu cười, ngoài dự liệu mà vẫy tay với Triệu Hàm Như: “Bé con, lại đây, nghe nói cháu vừa mới được bầu chọn làm thành viên hội đồng quản trị của Hồng Hải rồi?”
Triệu Hàm Như đè sự cổ quái trong lòng xuống, bước nhanh đến trước mặt Đường lão, cười vô cùng tự nhiên hào sảng: “Đường lão, đại hội cổ đông vẫn chưa kết thúc, chuyện này vẫn còn đang họp...”
“Ồ, là ta tới sớm rồi.” Đường lão nở nụ cười, dưới ánh mắt ngạc nhiên há hốc mồm của mọi người, ông hiền từ vỗ vỗ tay của cô: “Không sao, không sao, mọi người cứ họp tiếp đi, ta chờ ở ngay bên ngoài ấy mà.”
Để Đường lão ở bên ngoài chờ bọn họ họp hội đồng cổ đông? Bọn họ ăn gan hùm mật báo rồi chắc?
Trình Tử Ngôn là người nên ra mặt ngăn cản nhất lại không nói lời nào, Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
“Ta nghe nói hôm nay mấy người bỏ phiếu bầu chọn Hàm Như làm thành viên hội đồng quản trị, cả ngày vẫn giằng co không xong, nếu như không phải ta tới thì các người vẫn còn chưa bầu xong. Con bé có thâm thù đại hận gì với cậu mà khiến cậu không tiếc dùng thủ đoạn tung tin đồn nhảm bôi đen nó cũng phải ngăn cản nó vào hội đồng quản trị?” Đường lão hùng hổ hỏi.
“Tôi chỉ đứng ở góc độ của Hồng Hải mà cân nhắc thôi, tư cách của nó không đủ để gia nhập hội đồng quản trị...”
“Đừng nói mấy lời vớ vẩn này với ta. Ta chỉ hỏi cậu một câu, cậu thành thật trả lời cho ta.” Đường lão không chút khách khí cắt ngang lời ông ta: “Rốt cuộc là cậu có tư tâm hay không?”
Khúc Tòng Giản trầm mặc một lát, nhắm lại mắt: “Có, Khúc Nhạc quá coi trọng nó, tôi lo lắng nó sẽ ảnh hưởng đến năng lực phán đoán của Khúc Nhạc, khiến con trai tôi giẫm vào vết xe đổ của tôi.”
“Hàm Như khác Lý Tịnh, nó có năng lực hơn Lý Tịnh rất nhiều. Nó tự thân tự lực lập nên sự nghiệp lớn như vậy ở phố Wall, Lý Tịnh có làm được không? Nếu không phải Khúc Nhạc cầu xin nó gia nhập hội đồng quản trị Tập đoàn Hồng Hải, cậu cho rằng nó sẽ chịu lên chiếc thuyền mục nát của các cậu à?”
Mặt Khúc Tòng Giản đen như gan heo, không ngờ Đường lão lại thiên vị Triệu Hàm Như như thế, luôn mồm “Hàm Như, Hàm Như. Nếu không phải ông đã biết thân thế của Triệu Hàm Như thì thật sự sẽ tưởng rằng cô là cháu ruột của Đường lão.
“Cậu vẫn không chịu nói thật hả, thật ra cậu biết Lý Tịnh hại chết bố mẹ Hàm Như, lo sợ nó gia nhập Tập đoàn Hồng Hải là để báo thù, có đúng không?” Nhìn dáng vẻ khó chịu của ông ta, Đường lão nhếch miệng cười giễu cợt.
Khúc Tòng Giản biến sắc. Ông ta không ngờ vậy mà Đường lão lại biết chuyện này, “Đường lão, mặc dù lúc đó Lý Tịnh muốn thu mua Tập đoàn sắt thép Triệu thị, nhưng bà ấy thật sự không hề ra tay giết người.”
Ánh mắt Đường lão nham hiểm: “Với thân phận của cô ta mà cần đích thân ra tay giết người sao? Chỉ cần cô ta ra lệnh một tiếng, tự nhiên sẽ có người đồng ý làm thay cô ta. Chuyện đã tới nước này mà cậu vẫn còn muốn giảo biện cho cô ta sao! Chỉ với hành vi bao che cho Lý Tịnh thôi, cậu đã chính là đồng phạm rồi!”
“Tôi...” Khúc Tòng Giản biết Đường lão nói như vậy nhất định là đã có chứng cứ vô cùng xác thực. Ông ta biết khoảng thời gian trước Triệu Hàm Như có gặp gỡ Đường lão, nhưng không ngờ cô lại nóng vội nói chuyện của Triệu Minh Hoành ra ngay ở lần đầu tiên gặp mặt Đường lão, càng không ngờ Đường lão sẽ đích thân ra mặt chủ trì công đạo cho cô.
Nhưng công đạo này thật sự là công đạo sao? Triệu Minh Hoành và Đường lão vốn không quen biết, sao Đường lão lại vì người chưa từng gặp mặt mà truy cứu trách nhiệm của ông ta, lão tướng đã theo mình nhiều năm, đây mới thực sự là không công bằng!