Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 309 : Nổi giận

Ngày đăng: 11:17 30/04/20


Đường lão mặt không cảm xúc nhìn vẻ mặt không cam lòng của Khúc Tòng Giản, bỗng chuyển chủ đề: “Cậu còn nhớ mấy chục năm trước, đoạn thời gian tôi bị đánh bại hay không? Tôi bị đưa đến cải tạo ở nông trại tỉnh B, ở trong đó, có quen Cố Hàm Chi...”



Ánh mắt Khúc Tòng1Giản mờ mịt nhíu mày, không biết tại sao đột nhiên Đường lão lại nói đến chuyện này. Chuyện năm đó mặc dù ông ta cũng không biết rõ, nhưng cũng biết người phụ nữ tên Cố Hàm Chi ấy từng có gút mắc tình cảm với Đường lão, đành phải thuận theo mà đáp: “Tôi biết, về8sau bà Cố đã qua đời ở nông trường.”



Kỳ thật đoạn chuyện cũ này của Đường lão và Cố Hàm Chi, người thân cận bên cạnh ông đều biết, thời điểm nhận được tin cái chết của Cố Hàm Chi, Đường lão liền ngã bệnh, triềm miên trên giường bệnh dài đằng đẵng hai năm trời. Sau này,2ngày giỗ Cố Hàm Chi hằng năm, ông đều đến lặn lội đến tỉnh B để hoài niệm.



“Bà ấy đã qua đời rồi, nhưng cuối cùng bà ấy vẫn sinh được đứa trẻ, đứa bé ấy là bà ấy đã dùng tính mạng để đổi lấy.” Mắt Đường lão hiện lên ánh lệ.



Ý của Đường lão là, đứa4bé ấy còn sống! Ánh mắt Khúc Tòng Giản hiện lên sự ngạc nhiên, nhưng tại sao Đường lão đã tìm nhiều năm như vậy mà không có chút tin tức gì? Vào thời điểm này, Đường lão đột nhiên nhắc đến chuyện này, rốt cuộc là có ý gì?



Đầu óc Khúc Tòng Giản nghĩ rất lung, nghĩ kiểu gì cũng không thấu nguyên do trong đó.



“Đứa bé ấy vừa sinh ra đã bị cặp vợ chồng họ Triệu trong nông trại đã nhiều năm không có con bế đi, tuyên bố với bên ngoài là một xác hai mạng. Sau này, đôi vợ chồng đó sợ chọc phải thị phi nên tìm lý do bế đứa trẻ tới thành phố C ở tỉnh A định cư.”



Khúc Tòng Giản như bị sét đánh, lập tức xụi lơ trên ghế, cặp vợ chồng họ Triệu! thành phố C tỉnh A!


Đường lão xem hồ sơ, nhìn nó hiếu thuận với bố mẹ nuôi mà không khỏi rơi lệ. Đứa con trai ưu tú như vậy, không hổ là con của ông và Cố Hàm Chi. Ông hãnh diện tự hào vì nó bao nhiêu thì phẫn nộ vì cái chết của nó bấy nhiêu. Ông đã rất muốn gặp nó một lần, nhận cha con với nó, nhưng là bây giờ hết thảy đã thành hư không!



Nếu không phải cuối cùng Triệu Hàm Như đã lựa chọn Khúc Nhạc, thậm chí ông còn muốn hủy diệt Khúc gia để chôn cùng con trai.



Khúc Tòng Giản hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, mồ hôi lạnh đã sớm thấm ướt đẫm áo sơ mi. Nhìn bộ dáng tức giận tàn độc của Đường lão, ông ta muốn há miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không dám nói ra một lời nào. Đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ của Đường lão từ sau khi Cố Hàm Chi chết.



Triệu Minh Hoành đã chết rồi, bất luận thế nào cũng không thể sống lại được, mà kẻ cầm đầu chuyện này chính là Lý Tịnh. Bất luận thế nào, ông ta cũng không trốn tránh được.



“Không ngờ, ta để cậu sáng lập Tập đoàn Hồng Hải, cuối cùng lại cướp đi tính mạng của con trai ta, cái này là gì đây? Nhân quả tuần hoàn ư?” Đường lão ngồi ở trong văn phòng rộng lớn, dần thu lại vẻ tức giận, cuối cùng hóa thành thê lương bi ai, đây là phòng làm việc đẹp nhất Tập đoàn Hồng Hải, khí thế ung dung mạnh mẽ, mang theo quyền sinh sát trong tay, chính là vì vị trí này mà con của ông đã thành vật hy sinh vô tội.



Khúc Tòng Giản không phản bác được, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tâm loạn như ma, bất kể nói gì cũng đều không khác gì giảo biện.



“Hàm Như yêu sâu đậm Khúc Nhạc nhà cậu. Mấy năm nay nó đã chịu khổ nhiều rồi, ta không đành lòng chia rẽ nó với Khúc Nhạc. Cũng may mà Khúc Nhạc khác cậu, nó là đứa nhỏ hiểu rõ đạo lý phải chú trọng đại cục, bọn nó muốn ở bên nhau thì cứ thành toàn cho bọn nó đi.” Đường lão thở dài. “Có một số việc, nếu do hai đứa nó làm ra thì sẽ khiến người ta nói không hay, nói bọn nó bất hiếu, nói bọn nó lòng dạ độc ác, nói không chừng sau này còn trở thành công cụ để bọn họ làm tổn thương hai đứa, vai ác này cứ để lão già gần đất xa trời là ta làm đi, sau này ta xuống dưới đó có gặp Hàm Chi và Minh Hoành thì cũng dễ ăn nói với họ.”



“Đường... Đường lão...” Sắc mặt Khúc Tòng Giản xám ngoét, cứng ngắc đến nỗi ngay cả đầu lưỡi cũng không nghe lời, Đường lão đây là chuẩn bị muốn bọn họ dùng mạng đền mạng ư?