Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 310 : Trút giận

Ngày đăng: 11:17 30/04/20


“Cậu sợ rồi ư? Là người thì đều sợ chết, cậu yêu quý mạng của mình, người khác cũng yêu quý mạng của họ. Các cậu dựa vào cái gì mà cho rằng mạng của mình quý giá hơn của người khác? Các cậu có nghĩ đến cảm nhận của Minh Hoành và Tống Du trước khi chết không? Hai đứa nó chỉ có một đứa con gái, con gái còn nhỏ như vậy, chúng nó nhất định phải liều mạng mà sống sót. Nhưng các cậu lại không chừa1cho chúng một



con đường sống...” Mặt Đường lão bị thương. Mấy ngày nay, mỗi lần đọc tư liệu về Triệu Minh Hoành là một lần lòng ông đau như lăng trì tùng xẻo, dù có lăng trì xử tử hết đám hung thủ giết người này cũng không thể hóa giải nỗi hận trong lòng ông.



Mà năm đó, Triệu Hàm Như yếu đuối không nơi nương tựa lại nhìn tận mắt bố mẹ mình chết đi, những năm nay cô đã trải qua tra tấn đau khổ đến cỡ nào.



Đường8lão cười tự giễu: “Yên tâm đi, ta sẽ không làm mấy chuyện giết người đâu, bằng không ta có khác gì Lý Tịnh? Cậu biết ta lâu như vậy rồi, chẳng lẽ không biết ta có con bài ngỏ gì sao? Chỉ có điều, ta không muốn thấy cậu và Lý Tịnh được thong dong như vậy nữa, trước đó đã phạm sai lầm mà vẫn không biết hối cải, Khúc Nhạc đã quả khoan dung với các cậu nên mới khiến các cậu có thời gian thảnh thơi2quay Tập đoàn Hồng Hải mòng mòng, hất nước bẩn lên người cháu gái ta. Cậu tự nói thử đi, vụ bê bối ầm ĩ bên ngoài có liên quan Hàm Như hôm nay, có phải do cậu làm hay không?”



Sắc mặt Khúc Tòng Giản trắng bệch, nếu biết thân phận của Triệu Hàm Như, đánh chết ông cũng không dám làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Tuy nói chuyện hôm nay không phải do một tay ông bày ra, nhưng ông tích cực góp sức, đáp cầu dắt4mối, cũng là người có tầm quan trọng quyết định.



“Nói đi, còn ai chen vào chuyện lùm xùm hôm nay nữa?” Đường lão lạnh lùng nhìn ông ta.


Chỉ là người phụ nữ trong ảnh để tóc tết hai bên, mặc áo sơ mi trắng kiểu cũ, hẳn là người của mấy chục năm trước. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô quả thực không thể tin được trên thế giới lại có hai người không có quan hệ máu mủ mà lại giống nhau đến vậy, xem ra phỏng đoán trước đó không hề sai, người phụ nữ này chính là nguyên nhân Đường lão thiên vị cô.



Triệu Hàm Như hơi bình tĩnh lại. Mấy năm nay cô vẫn luôn có hơi chán ghét tướng mạo quá mức thanh thuần vô tội của mình, cảm thấy đây là dấu hiệu yếu đuối dễ bắt nạt, không ngờ cuối cùng lại được nhờ phúc từ gương mặt này.



“Bà ấy là Cố Hàm Chi, là tài nữ nổi danh mấy chục năm trước, học Khoa Trung Văn Đại học Thủ đô. Có lẽ cháu chưa từng được nghe nói về bà ấy, bởi vì bà ấy không để lại tác phẩm gì, lâu dần, mọi người cũng dần quên mất bà ấy. Nếu bà ấy còn sống thì cũng là bà lão bảy mươi tư tuổi rồi, nhưng bà ấy đã vĩnh viễn dừng lại ở tuổi xuân đôi mươi.” Đường lão vừa nói vừa cẩn thận thu tấm ảnh lại, chăm chú ngắm nghía, tấm hình này rõ ràng đã ngắm vô số lần, nhưng vẫn ngắm mãi không chán như cũ.



Triệu Hàm Như lại có hơi rợn rợn, nhìn Đường lão đã tám mươi mấy thâm tình ngắm nhìn người trong tấm hình có gương mặt giống mình như đúc, thật sự là một chuyện rất quái dị.



Đường lão không phát hiện ra vẻ mặt phức tạp của cô mà nói tiếp: “Bà ấy vừa mới nhập học Đại học Thủ đô đã hoạt động vô cùng sôi nổi, vì nói những lời không nên nói mà bị đuổi học, sung quân đến nông trường tỉnh B lao động. Lúc đó ta cũng đang cải tạo ở nông trường đó, chúng ta đã quen nhau như vậy. Bà ấy sùng bái ta, ta yêu mến bà ấy, trong tình cảnh đau khổ gần như cùng đường tuyệt lộ ấy, bà ấy là ốc đảo trong sinh mệnh của ta, là niềm an ủi duy nhất của ta...”



Bên miệng Đường lão hiện lên nụ cười mỉm, hiển nhiên đoạn hồi ức này vô cùng đẹp đẽ với ông, những sắc mặt rất nhanh lại trở nên đau thương: “Sau này, bà ấy hoài thai đứa con của ta, mới đầu bọn ta còn giấu được, nhưng bụng bà ấy càng ngày càng lớn, vô luận thể nào cũng không thể giấu nổi nữa. Bà ấy bị người ta lôi ra, tra hỏi bố của con bà ấy là ai. Vì bảo vệ ta, bất luận thể nào bà ấy cũng không chịu nói, bọn họ liền tra tấn bà ấy. Nếu bà ấy chịu thỏa hiệp bỏ đứa con trong bụng đi thì có thể sống sót, ta đã lén khuyên bà ấy nhiều lần, nhưng bà ấy quyết tâm phải sinh con. Những người đó càng tra tấn bà ấy dữ hơn, không cho bà ấy ăn, bỏ đói bỏ khát bà ấy... Lúc đầu ta vẫn còn ở nông trường, còn có thể lén đưa cho bà ấy vài thứ, nghĩ cách kêu người khác chiếu cố bà ấy, về sau ta được đưa đến nơi khác, bà ấy phải ở lại. Nghe nói sau khi ta rời đi, bọn họ càng ngược đãi bà ấy hơn, để bà ấy vác bụng bầu làm việc nặng, thỉnh thoảng còn đạp bà ấy ngã trên bờ ruộng, bọn họ muốn bà ấy đi luôn cùng với đứa trẻ trong bụng. Nhưng ý chí sinh tồn của bà ấy rất mạnh, vẫn luôn đấu tranh để con và bản thân được sống tiếp, khẩu phần ăn không đủ, gần như bị chết đói, đến sợi bông, rơm rạ cũng đều ăn...”