Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 311 : Yêu thương

Ngày đăng: 11:17 30/04/20


Giọng Đường lão nhẹ nhàng kể lại chuyện xưa, cô lại nghe đến cả người ớn lạnh, trước mắt hiện ra bóng dáng Cổ Hàm Chi gian nan cầu sống. Người phụ nữ này có dáng vẻ giống cô như đúc, nhưng cuộc đời bà với cô lại khác biệt như trời với đất.



Gia cảnh của cô giàu có, trước giờ chưa từng biết đến cái khổ1về vật chất, khi còn bé có bố mẹ dốc lòng che chở, sau khi lớn lên, Khúc Nhạc yêu thương chiều chuộng cô dỗ dành cổ, sợ cô ăn ít một miếng cơm, thậm chí cô còn chưa từng biết cảm giác đói bụng là thế nào.



Vác bụng bầu làm việc nặng, ăn bông, rơm rạ... Cái khổ mà Cố Hàm Chi từng chịu khiến cô8cảm động lây. Dường như từ nơi sâu thẳm, hai người có một liên hệ đặc biệt nào đó.



Chỉ là bởi vì gương mặt của hai người giống nhau thôi sao? Vẻ mặt Triệu Hàm Như kỳ quái, đột nhiên nghĩ đến cách nói đầu thai chuyển thể, chắc mình không phải kiếp sau của Cố Hàm Chi đấy chứ? Ý niệm vừa mới nổi lên, cô2lập tức thoát ra khỏi cảm xúc đau khổ, trong nháy mắt người ngợm nổi hết cả da gà. Đối với gương mặt dãi dầu sương gió của Đường lão, cô thật sự không thể nào sinh ra tình cảm chết đi sống lại được. Dù cho Đường lão đã sống gần một đời người, vừa liếc mắt là có thể nhìn thấu nhân tâm, nhưng vẫn4không đoán được đầu óc Triệu Hàm Như lại nghĩ đi xa như vậy, thấy mặt cô tỏ vẻ đau khổ xoắn xuýt, còn tưởng là cô không chịu được miêu tả quá mức đẫm máu như thế, ông vội vàng nói: “Ta dọa cháu sợ rồi à? Đám trẻ sinh ra ở thời đại mới như bọn cháu chưa từng phải chịu khổ, có rất nhiều chuyện không thể nào tưởng tượng nổi.” Triệu Hàm Như gật đầu như giã tỏi, quả thực rất khó tưởng tượng, chỉ nghe Đường lão miêu tả như thế, cô đã cảm thấy rất khó tiếp nhận nổi rồi: “Đứa bé ấy có được sinh ra không? Rồi sau đó thế nào?”



“Đứa nhỏ có được sinh ra, ta đã nghĩ cách đi hỏi thăm, người ta nói là một xác hai mạng. Sau này, khi đã ở trên vị trí cao rồi, ta đã nghĩ cách đến tỉnh B điều tra ngọn ngành, nhưng vẫn nhận được kết quả giống vậy.” Triệu Hàm Như thở dài, điều này cũng nằm trong dự liệu, Cổ Hàm Chi khi đó tứ cố vô thân, những người đó một lòng muốn bà ấy một xác hai mạng, lại là thời điểm suy yếu hậu sản, quả thật là khó thoát khỏi vận xui. “Cho đến khoảng thời gian trước nhìn thấy cháu, ta không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy, dung mạo của cháu giống bà ấy như đúc, có lẽ là ta vẫn luôn không tin rằng người phụ nữ thông minh kiên cường như bà ấy lại rời đi như vậy, ôm một tia hy vọng cuối cùng, ta đã điều tra tư liệu về cháu và bố cháu, đồng thời...” Đường lão đẩy phiếu giám định người thân đến trước mặt cô. Triệu Hàm Như kinh ngạc đến ngây người, không ngờ Đường lão lại điên cuồng đến mức này, chỉ dựa vào sự hoài nghi từ một lần gặp mặt, liền vụng trộm tiến hành giám định DNA với cô. Mà bây giờ, ông ôn hòa nói chuyện với cô như thế, còn đưa phiếu giám định này đến trước mặt mình... Cô dự cảm được gì đó, do dự mấy giây mới lấy hết dũng khí cúi đầu xuống nhìn. Quả nhiên...



Cô lật đi lật lại nhìn dòng thuật ngữ y học, bờ môi không khống chế nổi khẽ run lên, hốc mắt dần dâng lên tầng nước, sau đó rốt cuộc khống chế không nổi nữa mà òa khóc.



Đây không phải nước mắt vui đến phát khóc, mà là nước mắt uất ức.



Không phải uất ức vì bản thân, mà là uất ức vì cái chết tức tưởi của Triệu Minh Hoành và Tống Du mười năm trước.




“Ôi ôi ôi, mới thể đã đau lòng rồi?” Trình Tử Ngôn đang muốn trêu ghẹo anh thêm vài câu thì cửa đã mở, Triệu Hàm Như đỡ Đường lão đi ra. Khúc Nhạc bước nhanh lên đón, vừa liếc mắt đã nhìn ra đôi mắt đỏ đỏ hoe của cô, chắc chắn vừa rồi đã khóc một trận. Lòng anh không khỏi thắt lại, muốn hỏi vài câu, nhưng lại ngặt nỗi Đường lão đang ở đây, không thể không dằn lại sự lo lắng trong lòng. Đường lão nhìn dáng vẻ thương xót của anh, sự bắt bẻ trong lòng cũng dần biến mất.



Ông vô cùng yêu thương đứa cháu nội Triệu Hàm Như vừa mới nhận nhau này, đương nhiên muốn cho cô những thứ tốt nhất. Nhưng dù ông có bắt bẻ hơn nữa cũng không thể không công nhận rằng mắt nhìn của cháu gái rất tốt, vị trượng phu cô chọn cho mình quả thật là trong vạn người chưa chắc có được một người ưu tú như vậy, bất kể là tướng mạo hay học thức, năng lực, nhân phẩm đều rất tốt, gần như không thể tìm được ai có thể địch nổi anh. Nhất là mối tình si anh dành cho cô, đến lão già như ông nhìn còn cảm thấy bọn họ quá sến sẩm rồi.



“Sao hả? Cảm thấy Hàm Như bị ta bắt nạt, đau lòng hả?” Đường lão trêu ghẹo nhìn Khúc Nhạc, hốc mắt Triệu Hàm Như đỏ hoe, thằng nhóc này đã đau lòng đến mất hồn mất vía rồi.



“Đường lão, dạ dày Hàm Như không tốt, cháu muốn dẫn cô ấy đi ăn chút gì đó trước.” Giọng Khúc Nhạc mang theo vẻ áy náy, nhưng thái độ lại rất kiên quyết.



“Ông ngoại, vừa rồi Hàm Như ở trong nói chuyện với ông, cậu ta vẫn luôn nhấp nhổm đứng ngồi không yên ở đây đó, luôn mồm lải nhải về cô vợ nhỏ của cậu ta, sợ vợ chết đói, cháu sắp bị cậu ta làm cho phiền chết rồi.” Trình Tử Ngôn cười nói.



Đường lão lúc này mới phản ứng lại, tự trách nói: “Đã muộn như vậy rồi à, là ta không có chú ý. Nhóc ngoan, đói lắm rồi hả? Dạ dày cháu không tốt à? Để ta tìm bác sĩ chữa trị dứt điểm cho cháu.”



Trình Tử Ngôn và Khúc Nhạc đều hơi ngây ra không phản ứng không kịp, đây vẫn là Đường lão phong vân một cõi sao? Vậy mà cũng biết nói ra mấy lời hiền hậu quan tâm vãn bối từ tận đáu lòng như vậy sao?