Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 313 : Chán ngán

Ngày đăng: 11:17 30/04/20


“Anh nói đúng, tất cả đều là ý trời. Nếu ba mẹ em còn sống, em nhất định sẽ không chọn con đường này, vậy thì em sẽ không quen biết anh, vĩnh viễn không có khả năng đứng ở trước mặt ông nội, không thấy khuôn mặt em giống khuôn mặt bà nội, ông nội sẽ không nghi ngờ, thân thể của ba em sẽ mãi mãi là là một điều bí ẩn.” Triệu Hàm Như thở ra một hơi, “Em tình nguyện mãi mãi không phải1nhận ông nội.” Chỉ cần ba mẹ cô còn sống, thân thể có liên quan gì? Ông Đường quyền cao chức trọng, sao có so với tình thương của ba mẹ cô?



“Sẽ không.” Khúc Nhạc nặng nề nói.



“Cái gì?” Triệu Hàm Như khó hiểu, quay đầu nhìn Khúc Nhạc.



“Em sẽ quen biết anh, dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì anh cũng quen biết em.” Rõ ràng anh biết cô chỉ thuận miệng nói mà thôi, nhưng vẻ mặt của anh lại nghiêm túc hiếm thấy.



Cô nổi8lên lòng đùa giỡn, cố ý nói: “Em không đi Mỹ, làm sao biết anh được?”



“Em quên trước đó anh đã gặp em rồi à?”



Triệu Hàm Như nhớ Khúc Nhạc đã từng nói lần đầu tiên anh gặp cô ở nhà giáo viên lịch sử, còn nói là anh yêu cô từng ánh nhìn đầu tiên. Có điều...



“Em không tin! Lúc em gặp anh ở Mỹ, là em chủ động lại gần anh. Cái gì mà anh yêu em từ ánh nhìn đầu tiên chứ? Anh không hề2tới tìm em!” Triệu Hàm Như có chút không vui, lần đầu bọn họ gặp nhau ở Học viện ST, Khúc Nhạc tỏ vẻ rất lạnh nhạt, cô còn tưởng rằng mình nhận lầm người rồi.




“Em không muốn xuống giường, anh đút em ăn đi.” Triệu Hàm Như nằm trên giường, giọng nói lười biếng như một chiếc bàn chải nhỏ cào ngứa lòng Khúc Nhạc.



“Được, bây giờ anh sẽ về, cho anh ăn no trước, rồi lại cho em ăn no...” Khúc Nhạc siết chặt điện thoại, vẻ mặt vô cùng dịu dàng. Trình Tử Ngôn đang định nói chuyện với anh thấy mà nổi da gà. Anh ta không hiểu tại sao lại có người có thể ngọt ngây mười năm như một mà không ngán thế này.



Triệu Hàm Như giật mình ngồi dậy, nói liên tục: “Không cần, không cần, em đã thức dậy, anh nghìn vạn lần đừng trở về, buổi chiều em còn có chuyện.”



Chiều nay cô có hẹn với Đỗ Như Tùng đến công ty Trung Thiên bàn vấn đề phát hành cổ phiếu và phân phối cổ phiếu. Anh ta hùng tâm bừng bừng muốn thừa dịp này mở rộng quy mô sản nghiệp giải trí. Đã hẹn rồi nên phải đi, chứ cô cũng không muốn mang hai chân mềm nhũn, dáng vẻ uể oải ra khỏi cửa.



Nghĩ tới đây, Triệu Hàm Như buồn cười, vừa nãy cố còn hụt hẫng vì không có mục tiêu, thật ra đến vị trí như cô, dù cô thật sự không có mục tiêu thì cũng sẽ có người tìm một đồng chuyện cho cô làm. E rằng nửa đời sau của cô vẫn còn phải vất vả.



“Biết sợ thì tốt. Ngoan một chút, buổi trưa ăn nhiều để bồi bổ.” Khúc Nhạc nở nụ cười dặn dò.



Trình Tử Ngôn chịu đựng đứng bên cạnh một lát, cảm thấy mình sắp hỏng mất vì ngọt ngấy, “Tôi nói hai người một vừa hai phải thôi chứ, còn ngọt ngấy nữa thì tôi mất cả hứng ăn cơm trưa.”