Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 314 : Cuồng sủng vợ

Ngày đăng: 11:17 30/04/20


Khúc Nhạc nhìn Trình Tử Ngôn, lại khôi phục dáng dấp lạnh nhạt, hoàn toàn khác người dịu dàng thâm tình lúc nãy.



“Tuyệt kỹ thay đổi sắc mặt của cậu có thể đi xin chứng nhận di sản văn hóa phi vật thể thay đổi thất thường,1tuyệt đối không ướt át bẩn thỉu, xem như tôi phục cậu rồi.” Trình Tử Ngôn giơ ngón tay cái, “Ông ngoại còn lo lắng Hàm Như bị cậu ức hiếp, tôi thấy với vẻ cuồng sủng vợ này của cậu, không bị em ấy ức hiếp8là vui rồi. Tôi nói cho cậu biết, không thể cưng chiều phụ nữ như cậu được, còn tiếp tục cưng chiều thì em ấy sẽ nhảy lên mái nhà lật ngói, người khổ là cậu.”



Mấy chữ “cuồng sủng vợ” lấy được lòng Khúc Nhạc, anh cười2nói: “Tôi nhớ ông Đường bảo cậu chăm sóc bảo vệ Hàm Như thật tốt, không biết nếu ông Đường biết lời cậu vừa nói thì sẽ làm gì cậu.”



“Tôi coi cậu là anh em mới nói những lời đó, nếu cậu bán đứng tối thì cũng4quá không nghĩa khí rồi.” Trình Tử Ngôn ôm vai Khúc Nhạc, “Tôi nói này em rể, tôi thật sự tò mò, sao cậu có thể yêu một người nhiều năm như vậy? Bên cạnh cậu có nhiều người đẹp qua lại, cậu thật sự không động lòng với ai sao? Cậu chưa từng thử với người khác, làm sao biết em ấy mới người thích hợp nhất?”



Anh ta thật sự tò mò, động lòng lúc còn thiếu niên ngây thơ mười mấy tuổi, sao có thể kiên trì nhiều năm như vậy? Năm đó Triển Lệnh Nguyên cũng hỏi anh ta vấn đề này, bọn họ đều là “tay tình trường già đời”, nhưng lại không thể hiểu nổi cảm giác ba nghìn con sông chỉ lấy một gáo nước uống. Dưới cái nhìn của bọn họ, trên đời này có rất nhiều phụ nữ, mỗi người mỗi kiểu làm cho người ta không dứt bỏ được, thử đi thử lại cũng không biết ai mới là người thật sự thích hợp với mình.



“Gặp phải người mình thích, tại sao phải suy nghĩ thích hợp hay không thích hợp?” Khúc Nhạc hỏi ngược lại, yêu chính là yêu, chẳng có chút tính toán nào, lẽ nào gặp gỡ người mình thích, còn phải nhiều lần cân nhắc tính toán xem có thích hợp hay không, có đáng giá hay không sao?



Trình Tử Ngôn ngây ngẩn cả người, nếu bàn về thích hợp, thật ra Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như là cặp đối không nên ở bên nhau nhất, không chỉ có nhiều nguyên lão trong Tập đoàn Hồng Hải, mà ngay cả người có tính cách hiền lành ấm áp như Khúc Tòng Giản cũng phản đối một cách cực đoan, càng không nhắc tới giữa bọn họ còn có một kẻ thù giết cha của Triệu Hàm Như là Lý Tịnh.



Vậy mà hết lần này tới lần khác, hai người vượt qua con đường có vô số áp lực, đi thẳng đến ngày hôm nay, ăn ý và thâm tình trong mắt Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như khi nhìn đối phương không phải là giả. Rõ ràng là hai người oai phong trong giới tài chính, biết tính toán cân nhắc lợi hại, lại không có đặt tâm tư lẫn lộn vào trong tình cảm. Tình cảm của bọn họ với đối phương chân thành tha thiết thuần túy, giống như hai đứa học sinh trung học yêu nhau một cách đơn thuần, không mang theo một tia tạp chất.
Thật ra dung mạo của cô ta không xấu, coi như là một người đẹp thanh tú, nhưng so với loại người đẹp yếu ớt khiến đàn ông đau lòng là Triệu Hàm Như thì có một sự chênh lệch rất xa.



Thím Lưu tức giận đến mức muốn hôn mê bất tỉnh. Sớm biết để con gái đến đây sẽ làm nó có tâm tư không nên có thì nói cái gì bà cũng không đồng ý. “Thím Lưu, Tạ Doãn tới rồi, thêm một bộ chén đũa.” Lời nói của Triệu Hàm Như cắt ngang cơn giận của thím Lưu. Bà hít sâu một hơi, hung hăng trừng Hiểu Nguyệt, rồi thay khuôn mặt tươi cười đưa chén đũa cho Tạ Doãn.



“Không cần, không cần...” Tạ Doãn hoảng sợ, “Boss, đây là món do anh Khúc nấu, em nào dám ăn.”



“Rốt cuộc ai là boss của em? Chị bảo em ăn thì em cứ ăn, ngồi xuống đi, vừa ăn vừa nói chuyện, đang ăn mà bị nhìn chằm chằm thì chị cũng không thấy ngon miệng.” Giọng điệu của Triệu Hàm Như mang theo kiên quyết không thể nghi ngờ, Tạ Doãn đành phải ngồi xuống. Đối diện với cặp mắt tràn đầy địch ý của Hiểu Nguyệt, Tạ Doãn không hiểu ra sao cả. Cô từng gặp thím Lưu, nhưng chưa từng thấy bà dẫn theo cô gái kỳ lạ này, chẳng lẽ là đầu bếp nữ mới tới?



“Cô gái đó là ai vậy? Em trêu chọc cô ta à?” Tạ Doãn thấy thím Lưu lại kéo cô gái về phòng bếp thì càng thêm khó hiểu. “Con gái của thím Lưu, chắc là chị trêu chọc.” Triệu Hàm Như lơ đễnh nói, chỉ là một cô gái viết hết tâm sự lên mặt mà thôi, không đáng cho cô để bụng. “Làm sao vậy?” Vẻ mặt Tạ Doãn hơi nghiêm lại, Triệu Hàm Như không giống là người chủ động trêu chọc người khác.



“Khúc Nhạc chọc khoản nợ phong lưu, cô bé cảm thấy bất công cho anh ấy, đại khái là cảm thấy loại phụ nữ lấy sắc hầu người như chị không xứng với nam thần của cô ta.” Triệu Hàm Như chẳng những không có tức giận mà còn cảm thấy hơi buồn cười. Hiểu Nguyệt này ngu ngốc ra mặt như thế, chắc chắn sau này thím Lưu sẽ không cho cô ta xuất hiện ở đây nữa, nên hoàn toàn không cần lo lắng.



Tạ Doãn cũng thấy buồn cười, lại lười phản ứng với cô gái ngây thơ đó, trực tiếp báo cáo công việc với Triều Hàm Như. Hiểu Nguyệt còn không cam tâm, thím Lưu không cho cô ta đi ra ngoài. Cô ta ghé vào khe cửa rình coi hai người phụ nữ bên ngoài, không ngờ người tới mặc đồ công sở, không biết có phải bọn họ đang làm bộ làm tịch hay không. Rất nhanh sau đó, cô ta không dám có ý nghĩ như vậy nữa, bởi vì người phụ nữ bị cô ta cho rằng trong đầu chất đầy rơm rạ nói liên tục từ ngữ chuyên ngành, xen lẫn phần lớn tiếng Anh, hơn nữa tốc độ nói chuyện rất nhanh, mang theo sự mạnh mẽ không thể nghi ngờ. Đến cô ta là sinh viên Đại học Thủ đô, vậy mà có phân nửa cô ta nghe không hiểu. Nhưng cô ta lại nghe hiểu mấy từ chuyên ngành, xem ra bọn họ đang nói về vấn đề tài chính. Người phụ nữ khoác áo ngủ chỉ biết ngủ trên giường là bà chủ của người phụ nữ có vẻ là tinh anh trong thương giới, Hiểu Nguyệt có cảm giác tam quan của cô ta vỡ vụn.