Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 318 : Về nhà
Ngày đăng: 11:17 30/04/20
“Bố cục lần này rất vụng về, có nhiều sơ hở, nếu xuất từ một người thì có khả năng lần này cô ta bố cục quá vội vàng. Mặc dù động tĩnh hôm nay lớn, nhưng chỉ cần Đỗ Như Tùng làm sáng tỏ chân tướng thì công ty Trung Thiên sẽ không chịu nhiều ảnh hưởng, càng không dính đến chúng ta. Cho nên, làm như vậy không có ý nghĩa gì cả.” Khúc Nhạc suy nghĩ một lát rồi nói.
Anh hơi khó hiểu, tại sao trên đời này lại có người cầm1một cái mạng dựng bố cục không có chút ý nghĩa nào, “Hay là bọn họ còn chiếu sau?”
“Em không biết có chiều sau hay không, em chỉ biết bọn họ làm như vậy không phải không có chút ý nghĩa nào, ít nhất cô ta làm em thấy chán ghét.” Triệu Hàm Như nói mà không có biểu cảm gì, “Không chỉ phá con đường tiền tài của em, còn tạt một thùng sơn đó lên xe êm, gây loạn cả công ty Trung Thiên.”
“Em cảm thấy bọn họ biết chiều nay em sẽ8ở công ty Trung Thiên?” Khúc Nhạc nhíu mày.
“Nếu không thì sao? Em không tin trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy, mấy ngày trước em hẹn chiều nay gặp Đỗ Như Tùng, bọn họ biết hành tung của em cũng không lạ. Tối qua Tô Hiểu Dương chết một cách không giải thích được, bọn họ sớm không gây muộn không gây, hết lần này tới lần khác làm khó dễ lúc em đến Trung Thiên, hiển nhiên là gây chuyện cho em xem.” Chỉ có kẻ tiểu nhân lòng dạ hẹp2hòi mới có thể hại mạng người, bày bố cục không ra gì. “Anh sẽ cho người đi điều tra.” “Trình Tử Ngôn đã chủ động gánh chuyện xui xẻo này rồi.” Triệu Hàm Như ôm cánh tay Khúc Nhạc, sợ anh không hiểu nên giải thích: “Loại chuyện này nên giao cho anh ấy làm. Anh ấy ở thủ đô đã nhiều năm, cái gì cũng quen thuộc hơn chúng ta.”
Hai chữ “chúng ta” đánh tan chút mất mát vừa nổi lên trong lòng Khúc Nhạc. Anh và cô là một!
“Em chuẩn bị trở4về thành phố C một chuyến.” Từ sau lần nhận thân với ông Đường, Triệu Hàm Như mơ hồ có dự định này. Trải qua chuyện chiều nay, dự định này càng thêm mãnh liệt. Cuối cùng cũng tới giờ phút quyết chiến, trở về thành phố C là tuyên chiến với Triệu Minh Vĩ và Trần Kiều, cũng là sự an ủi với Triệu Minh Hoành và Tổng Du.
“Được, anh đi cùng em.” Khúc Nhạc không chậm trễ chút nào gật đầu.
Triệu Hàm Như nhìn Khúc Nhạc, chỉ coi là anh đang nổi điên nên không để ý. Cô ngồi xổm xuống, dịu dàng nhìn chăm chú di ảnh bố mẹ, “Bố, con nói cho bố nghe một chuyện, bố đừng quá ngạc nhiên. Bố ruột của bố là ông Đường, con nhớ năm xưa bố thường nói ông Đường là người bổ sùng bái tôn kính nhất. Bây giờ biết ông Đường là bố ruột của bố, bố có vui hay không? Có ngạc nhiên mừng rỡ không?”
Khúc Nhạc lẳng lặng nhìn Triệu Hàm Như, nghe cô lải nhải dài dòng chuyện nhà với Triệu Minh Hoành và Tống Du bằng giọng điệu vô cùng dí dỏm, không hề giống phong cách dứt khoát ngày thường của cô.
“Còn nữa, người đàn ông mặt dày, chưa chính thức đăng ký kết hôn với con, mà dám to gan gọi "bố mẹ" tên là Khúc Nhạc, là bạn trai, vị hôn phu của con. Bọn con ở bên cạnh nhau đã nhiều năm, nghĩ tới nghĩ lui cũng nên kết hôn rồi. Nếu không... con gái bố mẹ sẽ trở thành gái ế, đến lúc đó bố mẹ lại sốt ruột thay con...” Triệu Hàm Như nở nụ cười, nước mắt bất giác rơi xuống, “Con tự tìm đối tượng cho mình, không tệ lắm phải không? Anh ấy mạnh hơn Trịnh Hiệu Dương nhiều, có phải ánh mắt của con cao hơn rồi không? Lần đầu gặp gỡ, bố mẹ đừng làm khó anh ấy. Anh ấy nhát gan da mặt mỏng, nếu bố mẹ làm khó anh ấy, có khả năng con gái bố mẹ không ai thèm lấy...”
Triệu Hàm Như phảng phất như thấy được bố mẹ còn sống, Khúc Nhạc vẻ mặt thấp thỏm tới cửa gặp gia trưởng, lại bị Triệu Minh Hoành dựng rấu soi mói... ánh mắt cô trở nên dịu dàng.
Bố luồn cưng chiều cô, củ cải trắng nhà mình chăm sóc kỹ lưỡng đột nhiên bị heo ủi, chắc chắn bố sẽ không dễ dàng buông tha cho anh, nhưng lại không nỡ để cô khổ sở, nên sẽ không làm khó quá mức. Đáng tiếc, ảo tưởng cũng chỉ là ảo tưởng, dù cô có khát vọng như thế nào thì bây giờ bố mẹ chỉ có thể là hai tấm ảnh nho nhỏ trên bia mộ. “Bố mẹ yên tâm, con nhất định sẽ đòi lại công lý cho hai người, không bỏ qua bất cứ một kẻ để tiện nào.” Ánh mắt Triệu Hàm Như trở nên nghiêm túc.
***
“Triệu Hàm Như đã trở về: Anh chắc không?” Triệu Minh Vĩ cầm điện thoại, vẻ mặt âm trầm, “Vậy thì hãy để nó ở lại thành phố C đi, tiếc là năm đó mềm lòng không tiễn nó đi gặp bố mẹ nó, nếu nó không kịp chờ đợi muốn chết thì cứ thành toàn cho nó vậy.”
Không biết đối phương nói gì mà ông ta cười lạnh, “Cho tới bây giờ mà anh còn ôm loại ảo tưởng này à? Thật nực cười! Bây giờ còn thu tay kịp sao? Chúng ta và Triệu Hàm Như đã là không chết không thôi, không bằng thừa dịp người bên trên còn có ý bảo vệ chúng ta, chúng ta buông tay đánh một trận, cho dù chết cũng muốn kéo một đứa chịu tội thay.”