Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 319 : Căn phòng

Ngày đăng: 11:17 30/04/20


Ánh mắt Triệu Minh Vĩ hung ác nham hiểm. Ông ta không phải kẻ ngốc, từ mấy ngày hôm trước tài sản Triệu thị bắt đầu bị động lại một cách khó hiểu, ông ta liền phát hiện chuyện này không thích hợp. Ông ta chạy lên chạy xuống tìm ban ngành1liên quan mấy lần, tất cả mọi người đều úp mở đùn đẩy, không có ai cho ông ta một tin tức chính xác.



Ai cũng biết ông ta là người của Trần Kiều, vậy mà trong địa phận tỉnh A, bọn họ lại dám làm với ông ta như vậy, điều này8làm cho ông ta tức giận, bắt đầu cảm thấy nôn nóng.



Ông ta tìm Trần Kiều, Trần Kiều tránh mặt ông ta, kêu Nghiệm Hiểu Văn ra ứng phó.



Ông ta và Nghiêm Hiểu Văn qua lại mấy lần, cô ta bức ông ta hy sinh Triệu Tuyết Như, kết quả Triệu Tuyết2Như có tiếng xấu, cô ta lại đứng bên ngoài không đếm xỉa đến, bây giờ còn nghênh ngang trở về thành phố C, đi theo Trần Kiều cáo mượn oai hùm, điều này làm cho ông ta rất không cam lòng.



Nghiêm Hiểu Văn rất xinh đẹp, lại mang theo kiêu ngạo.4Ông ta thầm cười nhạt, cô ta cũng chỉ là món đồ chơi của lão già Trần Kiều mà thôi, có tư cách gì để kiêu ngạo? Cô ta tự cho rằng mưu kế của mình là hay, kết quả dư luận xôn xào, đến cuối cùng Triệu Hàm Như không bị gì cả, ngược lại làm cho bọn họ bị động. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, thì chuyện Trần Kiều chán ghét vứt bỏ cô ta chỉ là chuyện sớm hay muộn. Phụ nữ đều là ngu ngốc! Triệu Minh Vĩ cười lạnh, bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt. Không thấy được Trần Kiều, dù người khác bảo đảm như thế nào thì ông ta cũng lo lắng.



Lo lắng không kéo dài được bao lâu thì ông ta nhận được tin tức thủ đô phái một tổ điều tra đến tỉnh A, tạm thời chưa biết tổ điều tra tới tỉnh A làm gì, đối tượng là ai, nhưng trực giác nói cho ông ta biết núi dựa lớn Trần Kiều của ông ta không nhờ vả được nữa rồi.



Ông ta có chút đau lòng, thời gian trước ông ta đổ đông lớn tiến giúp đỡ Trần Kiều, các loại tin tức nhận được đều là tin tức tốt, sao bây giờ lại thay đổi bất ngờ trong một đêm thể này? Lẽ nào Triệu Hàm Như thật sự ôm mấy chục tỷ về nước? Nhưng dù cô có nhiều tiền, thì cũng không có khả năng quyết định tiền đồ của một tướng soái.
“Cháu biết rồi, cảm ơn mọi người.” Triệu Hàm Như vốn luôn cho người ta có cảm giác xa cách, lúc này lại cúi sâu người cảm ơn các chú bác dì nhìn cô lớn lên, anh ruột Triệu Minh Vĩ và anh em kết nghĩa của ba cô đều là lòng lang dạ sói, nhưng ba cô vẫn còn có nhiều cấp dưới tốt vượt qua đám anh em đó, “Đã nhiều năm qua rồi, cảm ơn mọi người chưa quên bố mẹ cháu.”



“Triệu tổng là người rộng rãi nhân nghĩa, là ông chủ đốt đèn lồng cũng tìm không thấy, sao chúng ta có thể quên ông ấy được?” Người nói chuyện là thím Lâm, vợ bác Lâm, trước kia phụ trách quét dọn trong biệt thự nhà họ Triệu. Sau khi ra khỏi nhà họ Triệu, bà làm việc cho nhiều nhà khác, nhưng vì bà không có tài nấu nướng nên bị đuổi việc nhiều lần, chỉ có thể ra ngoài buôn bán, kết quả bà vừa bày sạp đã bị đám côn đồ đàn em Trương Long đập sạp, nếu không phải sau này Triệu Hàm Như giúp đỡ bọn họ thì e rằng cả nhà bọn họ đã chết đói đầu đường. “Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, đại tiểu thư là con gái của Triệu tổng và Tổng tổng...” “Đại tiểu thư đã trở về, cuối cùng Triệu Minh Vĩ cũng gặp báo ứng...”



Triệu Hàm Như giơ tay ý bảo bọn họ ngừng nói, “Mọi người yên tâm, cháu sẽ đòi lại từng món nợ một, bây giờ mỗi người một việc, dọn sạch phỏng ở. Phòng của cháu dọn xong chưa? Cháu định dọn qua ở.” “Dọn xong rồi, đại tiểu thư, bây giờ cô dọn đến đây đi.” Thím Lâm ân cần nói, “Tất cả đều sắp xếp giống hệt trước khi có đi, cô xem có hài lòng hay không?” Khúc Nhạc ngạc nhiên nhìn căn phòng của Triệu Hàm Như, giấy dán tường màu hồng, rèm cửa sổ in hoa, giường công chúa màu trắng, con gấu thật lớn... nơi nơi chứa đầy hơi thở thiếu nữ. “Đây là phòng em sao?” Khúc Nhạc chợt cảm thấy mấy năm nay anh quen biết một Triệu Hàm Như giả, không phải cố ghét nhất mấy thứ hồng phấn đó sao? Phong cách phòng của cô giống hệt phong cách phòng làm việc của anh, tuyệt đối lý trí, tỉnh táo và thực dụng. Anh chưa từng nghĩ rằng cô còn có một mặt thế này.



Khóe môi Triệu Hàm Như giật nhẹ, cô phát hiện hình như cô của bây giờ đã không có cách tiếp thu có của trước kia. Nếu phải ngủ trong căn phòng công chúa này, cố tình nguyện ngủ khách sạn. “Ai không có vài đoạn lịch sử đen tối chứ? Nhà em còn vài phòng khách, vẫn nên qua phòng khách ở thì hơn.” Triệu Hàm Như nhắm hai mắt lại.



“Đại tiểu thư, có phải tôi làm không tốt không?” Thím Lâm lo sợ nói, suýt chút nữa rơi nước mắt. Bà đã rất cố gắng bày trí theo căn phòng cũ, không ngờ Triệu Hàm Như lại không hài lòng. “Không phải là cháu đã trưởng thành, không có cách nào tiếp thu... phong cách trang trí ngây thơ như thế.” Triệu Hàm Như cười giải thích, cố gắng không làm tổn thương lòng thím Lâm. Đối với mấy ông bà cụ nhìn cô lớn lên, cố luôn có kiên nhẫn.



Thím Lâm thở phào, không phải không hài lòng bà là tốt rồi, nhưng bà vẫn khuyên: “Tiểu thư, Tổng tổng thường nói cô là công chúa của Tổng tổng, khách phòng quá đơn sơ, ở đây thì tốt hơn.”