Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 327 : Ân oán

Ngày đăng: 11:18 30/04/20


“Tập đoàn Triệu Thị phá sản rồi thì đống cổ phần trong tay cô chỉ là một đống giấy lộn, làm gì còn quyền lợi hợp pháp nào để bảo vệ?” Mấy cổ đông tức giận nói. Mặc dù Triệu Minh vĩ khiển Tập đoàn Triệu Thị loạn hết lên, nhưng ít ra thì sản nghiệp vẫn còn đó, hằng năm mọi người vẫn được hưởng hoa hồng. Nhưng một khi đã phá sản thì họ sẽ mất cả chì lẫn chài.



1



“Ai nói chúng1ta không có quyền lợi hợp pháp để bảo vệ? Chúng ta phải tính toán cho rõ ràng chứ? Hôm nay tôi có dẫn theo nhân viên thẩm định tài chính tới, tôi nghi ngờ Tập đoàn Triệu Thị rơi vào tình trạng này là vì mấy năm gần đây có người lợi dụng chức vụ để tham nhũng, kiểm lời bỏ túi riêng qua các khâu trung gian. Cho nên tôi đề nghị tiến hành thẩm định tài chính toàn diện đối với8cả Tập đoàn Triệu Thị. Các cổ đông như chúng ta cũng sẽ có lời giải thích hợp lý về việc này.”



Triệu Hàm Như cứ cắn mãi không chịu buông chuyện này, nhưng sắc mặt Triệu Minh Vĩ vẫn rất bình tĩnh, không hề bối rối lấy nửa phần. Mặc dù không biết Triệu Hàm Như sẽ dùng cách gì để gây khó dễ cho mình, nhưng việc cổ làm khó dễ đã nằm trong dự liệu của ông ta. Trong cuộc chiến này,2nếu Triệu Hàm Như không chết thì ông ta sẽ chết, vậy nên chẳng có việc gì mà phải tức giận vào lúc này cả.



“Triệu Thị phá sản rồi thì kiểm định tài chính làm gì? Nếu có người thật sự kiệm tiền lời riêng thì họ sẽ trả lại tiền cho chúng ta chắc?” Có một cổ đông cười lạnh. “Ăn những thứ không nên ăn thì phải nôn ra chứ. Người kiếm tiền lời ở khâu trung gian, nếu không muốn vào4tù... thì sẽ tình nguyện dùng tiền để hóa giải mọi chuyện.” Lời của Triệu Hàm Như thành công khiến vài thành viên của ban giám đốc đứng ngồi không yên. Mấy người họ có quan hệ rất mật thiết với Triệu Minh Vĩ và Trịnh Kinh, mấy năm qua họ đã kiểm không ít tiền từ Triệu Thị. Bây giờ Triệu Hàm Như luôn miệng nói tham nhũng tiền lời trung gian, ai cũng biết là đang ám chỉ bọn họ. Phòng họp đột nhiên yên tĩnh trở lại. Hiện giờ Triệu Hàm Như mạnh đến mức điên cuồng, họ cũng không biết phải đáp lời cô ra sao.



“Triệu Minh Vĩ, Triệu Thị phá sản là vì ông! Bây giờ chỉ cần ông chủ động từ chức, rời khỏi Triệu Thị thì nói không chừng tập đoàn còn có một hy vọng sống lại!” Một cổ đông ngồi ở góc hẻo lánh đột nhiên đứng lên, nghiêm khắc nói lớn.



Khóe môi Triệu Minh Vĩ hơi vểnh lên, ông ta không ngờ vào giây phút này người phản đối ông lại là mấy nhân viên nhỏ bé có chút xíu cổ phần trong tay.




“Gì cơ?” Các cổ đông ngồi đây không ai ngờ là hôm nay mình sẽ nghe được chuyển động trời như vậy, tất cả đều ngây người. Ngay cả Trịnh Kinh cũng hoảng hốt. Ông ta quen Triệu Minh Hoành và Triệu Minh Vĩ nhiều năm như vậy, mà cũng chưa bao giờ nghĩ hai người không phải là anh em ruột! Nhưng nghĩ cẩn thận lại thì có vẻ cũng có lý, hai anh em bọn họ không giống nhau chút nào. Triệu Minh Hoành nổi tiếng là đẹp trai phong lưu, nếu không thì năm đó Tổng Du cũng sẽ không lấy ông. Mặc dù Triệu Minh Vĩ trông cũng không quá xấu, nhưng nếu hai người đứng cạnh nhau thì vẫn khác xa nhau rất nhiều.



Trịnh Kính nhớ đến hồi Triệu Minh Hoành còn sống, hai người uống rượu với nhau. Khi có rượu vào người, nhắc đến bố mẹ và Triệu Minh Vĩ, vẻ mặt của ông lúc nào cũng mang một nụ cười đắng chát. Lúc đó Trịnh Kính không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Triệu Minh Hoành bất mãn về việc cha mẹ thiên vị con trai út mà thôi. Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ Triệu Minh Hoành đã sớm biết mình chỉ là con nuôi rồi.



“Triệu Hàm Như, mày ác miệng nói vậy về ông bà nội mày mà mày không thấy xấu hổ hả?” Triệu Minh Vĩ đập bàn, ngoài mạnh trong yểu mắng Triệu Hàm Như.



Từ nhỏ ông ta đã xem thường Triệu Minh Hoành, vì ông ta biết rõ Triệu Minh Hoành chỉ là một đứa con hoang được nhặt về nuôi. Đến khi có ông ta rồi, thì đứa con hoang kia không còn giá trị gì cả.



Mặc dù cha mẹ không quẳng Triệu Minh Hoành đi, nhưng vẫn dồn hết tình thương cho con ruột của mình. Triệu Minh Hoành chẳng khác gì một người hầu trong gia đình họ. Ông ta cũng quen với việc gọi Triệu Minh Hoành đi tới đi lui, sai Triệu Minh Hoành làm việc khắp nơi. Trong mắt ông ta, Triệu Minh Hoành phải làm trâu làm ngựa cho nhà họ Triệu, phải làm người hầu cho họ cả đời thì mới có thể báo đáp được công ơn dưỡng dục của họ.



Thế nhưng dù ở trường hay ngoài xã hội, một người hạ đẳng như thể lại lúc nào cũng cao hơn ông ta một cái đầu, về sau còn cưới được Tống Du - một bông hoa vừa thông minh, xinh đẹp, lại lạnh lùng. Trong lòng Triệu Minh Vĩ cảm thấy cực kỳ oán hận, nếu bố mẹ không nuôi Triệu Minh Hoành thì sao ông lại có thể sống được, vậy thì làm gì có Tập đoàn Triệu Thị chứ? Theo lý thì Triệu Thị phải thuộc về người nhà họ Triệu của ông ta, là của Triệu Minh Vĩ mới phải, rồi sau này là của con trai ông ta - Triệu Cương! Thế nhưng Triệu Minh Hoành lại không biết thức thời, lúc nào cũng giữ rịt lấy Triệu Thị cho vợ chồng mình, hoàn toàn không có ý định giao Triệu Thị cho ông ta.