Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 326 : Phá sản
Ngày đăng: 11:17 30/04/20
Đáng tiếc, Triệu Minh Vĩ không phải là Triệu Hàm Như, da mặt của ông ta cũng rất dày. Ông ta ngồi ngay ngắn trên ghế của mình, không hề để tâm đến mấy lời chửi rủa của các cổ1đông.
Triệu Minh Vĩ không nói lời nào, mấy cổ đông thuộc phe của ông ta cũng chỉ có thể chật vật phòng thủ. Thấy dáng vẻ bình tĩnh của Triệu Minh Vĩ, Triệu Hàm Như lại cảm thấy hơi tò8mò. Dù đang bị người ta chỉ thẳng vào mặt mà mắng, nhưng ông ta lại không hề tức giận chút nào, có vẻ là vẫn còn chiếu gì đó.
Mấy cổ đông nói năng nhất bỗng nhiên chau mày nhìn2điện thoại, sắc mặt họ lập tức thay đổi, mấy lời mắng mỏ đến miệng rồi lại như bị chặn lại, không nói nổi thêm câu nào nữa. Phòng họp bỗng nhiên rơi vào trạng thái im lặng đến quái4đản. Mọi người không hiểu tại sao các cổ đông lại không nói chuyện nữa, nhưng dường như ai cũng ngầm hiểu chuyện gì đó. Lúc này Triệu Minh Vĩ mới nở nụ cười, “Nói đi, nói tiếp đi, sao lại không nói gì nữa thế?”
Mấy cổ đông giận mà không dám nói gì, chỉ gượng gạo quay mặt đi, bắt đầu thầm cảm thấy hối hận... Mặc dù họ oán hận Triệu Minh Vĩ rất nhiều, vốn nghĩ sau khi nịnh bợ được Triệu Hàm Như thì cứ thể đá Triệu Minh Vĩ đi là được, nhưng lại quên thành phố là nơi rắn rết đến mức nào. Chỉ cần một ngày Triệu Minh Vĩ vẫn chưa bị bắt lại, thì họ vẫn không nên công khai trở mặt với ông ta.
Dù Tập đoàn Hồng Hải có to lớn đến mức nào đi chăng nữa, thì rộng lớn cũng không chống lại nổi ổ rắn. Họ vẫn quá nóng lòng, vô duyên vô cớ lại trở thành quân cờ dưới tay Triệu Hàm Như, kết quả bây giờ lợi thì vẫn chưa thấy, mà lại còn đắc tội Triệu Minh Vĩ. Giờ ông ta đang nắm nhược điểm của họ trong tay, cứ như gắn lên người họ một quả bom hẹn giờ, không biết bao giờ sẽ nổ. “Sao họ dám nói chứ?” Triệu Hàm Như ngồi nghịch móng tay mình như chưa có chuyện gì xảy ra, “Ông đã cho người đi khống chế người nhà của họ, nắm chắc nhược điểm của họ trong tay rồi, nếu họ còn dám nói thì khác nào không muốn sống nữa. Triệu Minh Vĩ, sao ông chẳng thay đổi gì thế? Năng lực thì không có, suốt ngày chỉ đi bày vẽ mây âm mưu quỷ kế là nhanh thôi.”
Tim Trịnh Kính đột nhiên nhảy dựng lên. Triệu Hàm Như quá thông minh, thậm chí không cần hỏi cũng đã biết được đã xảy ra chuyện gì. Nếu con trai nhỏ Trịnh Hiệu Hi đã bị Trương Gia bắt đi, thì ông ta dù có hận Triệu Hàm Như đến mấy cũng không dám đánh cược như bây giờ.
Thật ra chuyện uy hiếp cổ đông xưa nay cũng không quá hiếm gặp. Lúc ấy Khúc Nhạc muốn bảo vệ Triệu Hàm Như trước ban giám đốc Tập đoàn Hồng Hải nên cũng đã từng làm không ít chuyện kiểu này. Vì vậy trước khi đến thành phố C, Triệu Hàm Như đã dự đoán được trước tình huống này. Những người này nếu không bị uy hiếp thì cũng sẽ bị dùng tiền mua chuộc, vốn dĩ Triệu Hàm Như cũng chẳng trông chờ gì vào bọn họ cả.
“Bớt nói mấy lời vô ích đi, chỉ bằng số cổ phần trong tay mày thì vẫn không đủ để kéo tao xuống đâu.” Triệu Minh Vĩ âm hiểm độc ác nhìn Triệu Hàm Như.
“Tôi chỉ là một cổ đông từ xa đến, cũng không phải là người ở đây, làm gì có năng lực để gọi được nhiều người thể?” Triệu Hàm Như cười tủm tỉm đáp, cứ như những chuyện đang xảy ra dưới lầu không hề liên quan đến cô.
“Tổng giám đốc Triệu, xưởng khai thác quặng sắt của chúng ta ở tỉnh B vừa bị niêm phong rồi!”
Xưởng của chúng ta ở tỉnh H cũng bị niêm phong rồi...” “Đơn hàng của chúng ta ở hải quan cũng bị giữ lại rồi...” Tỉnh A là địa bàn của Trần Kiều, Triệu Minh Vĩ là tay chân của ông ta nên tạm thời vẫn chưa có ai dám động tay động chân với Tập đoàn Triệu Thị. Nhưng sản nghiệp của tập đoàn ở những tỉnh khác thì đã bị niêm phong lại toàn bộ rồi.
Trợ lý của Triệu Minh Vĩ lại đẩy cửa vào một lần nữa, ghé vào tai Triệu Minh Vĩnói nhỏ gì đó. Mặc dù anh ta muốn giữ bí mật, nhưng về mặt kinh hoàng vẫn bán đứng anh ta. Những cổ đông khác nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Triệu Minh Vĩ, thấy biểu cảm âm trầm của ông ta thì nghe ngóng bên ngoài một chút, liền thăm dò được tình cảnh túng quẫn hiện nay của Triệu Thị.
Cái gì gọi là chặn đánh mọi phương không chừa lại góc nào? Chính là tình cảnh bây giờ đây!
Mà người khởi xướng chuyện này là Triệu Hàm Như lại đang khoan thai tiếp tục ngồi nghịch móng tay. Dường như hết thảy mọi chuyện xảy ra đều không liên quan gì đến cô. “Triệu Hàm Như, rốt cuộc cô muốn thế nào? Chẳng lẽ cô thật sự muốn khiến Tập đoàn Triệu Thị phá sản? Làm vậy thì cô được ích gì chứ?” Mấy cổ đông chỉ hận không thể nhai đầu cô. Thật uổng trước kia họ còn thấy cô giống Triệu Minh Hoành và Tống Du, bây giờ nhìn lại thì rõ ràng cô là một con điên, còn muốn kéo tất cả mọi người xuống địa ngục cùng cô nữa chứ.
“Tôi muốn thể nào thì tất cả mọi người cũng tự hiểu rõ mà, đúng không?” Triệu Hàm Như cười cười, “Nếu Triệu Minh Vũ cứ muốn ngồi lì ở ghế chủ tịch Tập đoàn Triệu Thị thì tôi sẽ thành toàn cho ông ta. Nhân tiện chúng ta cũng ngồi thảo luận luôn, xem sau khi Tập đoàn Triệu Thị phá sản thì các cổ đông chúng ta phải làm thế nào để bảo vệ quyền hợp pháp của bản thân.”