Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 329 : Độc ác

Ngày đăng: 11:18 30/04/20


“Mày không làm gì với con trai của Trịnh Kính, mà chỉ dẫn Trịnh Hiệu Hi đến trước mặt Trịnh Hiệu Dương và An Khả Quấn mà thôi. Hai mẹ con họ có thể giết chết Trịnh Hiệu Hi rồi trở thành hung thủ giết người, lấy mạng đền mạng, rồi ngồi tù, tất nhiên là không liên quan gì đến mày rồi.” Triệu Minh Vĩ cười lạnh, “Triệu Hàm Như, chúng tao xem thường mày quá rồi. Đứa bé nhỏ như vậy mà mày cũng1ra tay được, mày còn có tính người không?”



Ông ta cuối cùng cũng hiểu ra, Triệu Hàm Như làm việc chắc chắn chỉ có tàn độc hơn chứ không hề kém bọn họ. Mà đáng hận nhất đó chính là tay cô không hề dính chút máu nào.



Trước kia cổ hủy tiền đổ của Triệu Tuyết Như trong ngành giải trí, hại Triệu Tuyết Như thân bại danh liệt, sau đó lại gài bẫy cho Triệu Cương đi ngồi tù, còn cố tình cho ngồi ở8ngục giam có an ninh kém nhất. Mấy năm qua, ông ta phải bỏ ra không biết bao nhiêu tiền để rào trước chắn sau, nhưng không ngờ chỉ một chút sơ suất thối, Triệu Cương đã bị người ta đánh cho tàn phế. Còn Triệu Hàm Như vẫn cao ngạo ở đó, tiếp tục hưởng lợi, mà tay thì vẫn sạch sẽ.



Vẻ mặt Triệu Minh Vĩ đau thương. Thậm chí ông ta đã quên, năm đó ông ta đã cảm thấy gì khi đoạt được2Tập đoàn Triệu Thị về tay mình, chắc hẳn là đã từng đắc ý. Nhưng mấy năm qua không làm ăn được, con cái gặp chuyện, ngày nào cũng mệt mỏi, nếu không có cảm giác không cam tâm chống đỡ thì ông ta đã sớm ngã xuống rồi.



Bây giờ Triệu Hàm Như đối phó với Trịnh Kính, cũng dùng cách tương tự như đối phó với ông ta, đánh tan một người từ phương diện tinh thần, điều này còn đau khổ hơn việc bị4giết chết rất nhiều...



Triệu Hàm Như cười cười, từ chối cho ý kiến, “Tôi cứu Trịnh Hiệu Hi ra khỏi tay của Trương Gia, nhưng cũng không biết phải sắp xếp cho đứa bé ấy thế nào, chỉ có thể đưa cậu bé về nhà thôi. Hành động này hợp lý hợp pháp mà, tôi thấy chẳng có vấn đề gì cả. Ông nói tôi ra tay với trẻ con sao? Tôi không hiểu lắm, đưa một đứa bé về nhà thì sai chỗ nào? Chẳng lẽ tôi phải đưa Trịnh Hiệu Hi đến trại trẻ mồ côi? Nhưng cha và mẹ kế đứa bé vẫn còn sống mà? Sao có thể để mặc nó lưu lạc bên ngoài chứ?”



Triệu Hàm Như nói rất đường hoàng, lại còn khiến người nghe không bắt bẻ được câu nào. Cả người Trịnh Kính run rẩy, tay run run gọi điện cho An Khả Quân, nhưng đầu bên kia chỉ có những tiếng “Tút... tút...” kéo dài. Mặc cho lão ta nóng lòng đến nhường nào cũng vẫn không có ai nghe máy. Lão ta không cam lòng, bèn gọi cho Trịnh Hiệu Dương thêm lần nữa, nhưng vẫn không có ai nghe máy.


Nhưng nghĩ như vậy cũng không khiến những cổ đông này yên tâm, mà ngược lại còn làm họ không rét mà run. Sớm biết Triệu thị là một vũng nước đục như thế thì lúc trước đã không góp cổ phần rồi. Thời buổi bây giờ, đầu cơ bất động sản làm ăn được lắm mà, sao lại cứ phải quăng tiền vào Triệu thị rối tung rối mù này? Bây giờ nói không chừng còn sắp gây phiền toái cho bản thân rồi.



“Vậy cô cho người phong tỏa Triệu thị là có ý gì?” Trịnh Kính tức giận trợn mắt nhìn cô. Điện thoại của An Khả Quân hay Trịnh Hiệu Dương đều không gọi được, lão ta lại không ra được, trong lòng nóng như lửa đốt, gần như muốn nổ tung. “Ai nói tôi phong tỏa Triệu thị? Các vị nếu muốn đi thì có thể tuỳ ý rời đi. Chỉ có điều chuyện trước đây còn liên quan bố mẹ tôi, vẫn mong các vị ở lại một lát để nói cho rõ ràng.” Cô cười lạnh nhìn Trịnh Kính. “Triệu Hàm Như, cô nhất định phải làm mọi chuyện đến tuyệt tình thế này sao?” Trịnh Kính đã nổi giận, hoảng sợ, tuyệt vọng, nhưng lúc biết cô tuyệt đối sẽ không buông tha cả nhà mình, lão ta lại đột nhiên trở nên bình tĩnh.



“Chú Trịnh, có một chuyện tôi vẫn luôn không hiểu rõ. Bố tôi vẫn luôn coi ông như anh em ruột thịt, không hề mảy may có lỗi với ông, tại sao ông phải giết ông ấy?” Triệu Hàm Như nhìn Trịnh Kính, dáng vẻ khiêm tốn thỉnh giáo rất châm chọc. Mấy năm nay, không phải cô không muốn động vào Trịnh Kính, mà là cố ý để lão ta còn lại chút hy vọng may mắn, rồi lại nhìn lão ta đau khổ vùng vẫy, việc này còn thú vị hơn so với việc vừa bắt đầu đã đẩy lão ta vào chỗ chết rất nhiều.



Trịnh Kính khác với Triệu Minh Vĩ, Lòng tin của Triệu Minh Hoành dành cho lão ta còn vượt qua cả anh em trong nhà. Chỉ sợ đến cuối cùng ông vẫn không biết mình đã chết ở trên tay người anh em” có giao tình trên cả tính mạng này. Cho nên nỗi hận của Triệu Hàm Như đối với Trịnh Kinh còn vượt xa Triệu Minh Vĩ.



Triệu Minh Vĩ chưa từng coi Triệu Minh Hoành là anh em trong nhà mà đối đãi, từ đầu đến cuối luôn một lòng một dạ muốn đẩy ông vào chỗ chết, điều này cô có thể lý giải. Nhưng còn Trịnh Kính, tại sao lại liên thủ với người mà ông ta vẫn luôn chướng mắt là Triệu Minh Vi, cô thực sự không thể nào hiểu nổi.



Là bởi vì bị lợi ích làm mờ mắt ư? Hay là bởi vì đứa con riêng bên ngoài của lão ta? Dường như rất khó để giải thích.



Với năng lực của Trịnh Kính, dù có chiếm được Triệu thị thì cũng không có đủ năng lực để kinh doanh phát đạt, nói không chừng còn kém hơn cả Triệu Minh Vĩ. Nếu Triệu Minh Hoành vẫn còn tại chức, có lẽ lão ta còn có thể dựa vào lợi tức mà có được nhiều của hời hơn.