Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 330 : Hối hận
Ngày đăng: 11:18 30/04/20
Nếu như là bởi vì Trịnh Kinh tự ý tham ô sổ sách của Triệu thị, sợ bị Triệu Minh Hoành phát hiện thì hoặc là không làm, một khi đã làm thì làm cho trót mà vu oan diệt khẩu, điều này thật hết nói nổi. Lão ta không phải không hiểu rõ nguyên tắc làm người của Triệu Minh Hoành. Ông là người nhiệt tình hào sảng, đối xử với người anh em là Trịnh1Kính thì lại càng vô cùng nghĩa khí. Nếu ông biết chuyện tham ô công quỹ thì cũng chỉ sẽ yên lặng xóa sạch sổ sách của mình để giúp lão ta, chắc chắn sẽ không tính toán với lão ta, nói không chừng sẽ còn nghĩ cách nghĩ kể lo trước lo sau cho lão ta.
Trên thực tế, việc hại chết Triệu Minh Hoành chỉ trăm hại không lợi đối với Trịnh Kinh. Nếu Triệu Minh8Hoành vẫn còn tại chức, địa vị của Trịnh Kính cũng sẽ không bị Trương Gia Trương Long khiêu khích, cuộc sống của lão ta chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ.
Khóe môi Trịnh Kính giật giật, đáy mắt lập lòe vẻ hối hận và mù mịt: “Tôi không muốn giết bố cô.”
Cho đến tận bây giờ, mưu sát Triệu Minh Hoành vẫn không phải lựa chọn chủ động của lão ta, nhưng người trong giang hồ,2thân bất do kỷ.
“Cô nói xem, tôi còn cách nào nữa hay sao? Khả Quân nhất thời xúc động giết chết mẹ của Hiệu Hi, tôi cho rằng đã giúp bà ấy giải quyết tốt hậu quả rồi, nhưng vẫn là bị bọn họ để mắt tới. Bọn họ dùng chuyện của Khả Quân để uy hiếp tôi, tôi cũng không thể ngồi yên nhìn bà ấy ngồi tù được. Còn tám mươi triệu ấy, bọn họ4vu cáo cho tôi, nếu không đổ trách nhiệm lên người anh Hoành thì người ngồi tù nhất định sẽ là tôi. Nếu cả tôi và Khả Quân đều như đều đi tù thì Hiệu Dương, Hiệu Hi, hai anh em bọn nó phải làm sao? Hiệu Dương tuổi trẻ bồng bột không hiểu chuyện, Hiệu Hi khi đó vừa mới được sinh ra. Nếu tôi không nghe lời bọn chúng thì cả nhà tôi sẽ tan nát...” Trịnh Kính siết chặt nắm đấm, vẻ mặt vô cùng hối hận: “Tôi cũng chỉ là một con cờ, vận mệnh không nằm trong tay mình, không phải vẫn luôn bị các người thao túng đó hay sao! Trước đây thao túng người nhà của tôi, bây giờ lại ép buộc tôi...”
“Triệu Hàm Như, tôi chỉ hỏi cô một câu, rốt cuộc cô có biết hung thủ thực sự đã hại chết bố mẹ cô là ai hay không?” Giọng Trịnh Kính càng lúc càng cao, càng lúc càng phẫn nộ. Ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm vào Khúc Nhạc: “Chính là mẹ của chồng cô, Lý Tịnh, là mẹ chồng của cô! Là Tập đoàn Hồng Hải nhà chồng cô! Bọn tôi cũng chỉ là một con dao, một quân cờ trong tay bà ta mà thôi. Nếu cô muốn đến mạng, muốn báo thù thì sao không đi tìm hung thủ đi, tìm bọn tôi làm gì? Cô vừa thông đồng làm bậy với kẻ thù, vừa tới tìm bạn tôi làm kẻ thể mạng, cô cảm thấy như thế sẽ được an tâm sao? Có thể khiến bố mẹ cô trên trời có linh thiêng được yên nghỉ sao? Nếu có thực sự muốn báo thù, thì thứ cô nên phá hủy không phải Triệu thị, mà phải là Tập đoàn Hồng Hải!”
“Cô ấy vốn là vị hôn thê của tôi, bọn tôi vốn đã chuẩn bị hôn sự, nhân dân cả nước đều biết.” Khúc Nhạc tỏ vẻ khó chịu. Từ sau khi Trình Tử Ngôn thuận lợi trở thành anh vợ của anh, hai người liền không thể nói chuyện yên ổn được nữa. Trình Tử Ngôn lúc nào cũng ra vẻ ngông nghênh của anh vợ, cứ được ba câu lại nhắc đến Triệu Hàm Như. Anh và cô đã có hôn ước từ trước, sau này cô mới nhận tổ quy tông, bất kỳ việc gì cũng phải nói theo thứ tự trước sau. Nhưng tại sao đến miệng Trình Tử Ngôn lại trở thành như bọn họ bỏ trốn để thành hôn vậy?
“Cậu đi mà giải thích với ông ngoại của tôi ấy. Ông vất vả lắm mới nhận lại được cô cháu gái Hàm Như này, nhanh như vậy đã bị cậu lừa mất rồi, trong lòng ông cụ có thể thoải mái được sao?” Trình Tử Ngôn nói nhẹ tênh.
Ấy thế nhưng người nghe lại toát mồ hôi lạnh cả người. Có ai không biết ông ngoại của vị đại thiếu gia này là ai chứ. Ông cụ ấy chính là nhân vật trung tâm của quyền lực, là người độc nhất vô nhị, chân chính nắm cán chuôi đại quyền trong tay. Chẳng lẽ Triệu Hàm Như lại là cháu gái của ông ấy! Mặc dù từ lúc Trình Tử Ngôn xuất hiện ở đây, luôn miệng nói “em gái tôi, em gái tôi”, bọn họ đã loáng thoáng có dự cảm, nhưng vẫn ôm một chút hy vọng, không tin Triệu Minh Hoành đã chết oan mười năm trước lại là con trai của Đường lão.
Nếu như ông thật sự là con trai của Đường lão thì sao lại chết dễ dàng như vậy? Lại còn là chết trong tay đám lâu nhau như Triệu Minh Vĩ và Trịnh Kính?
Nhưng nếu ông thật sự là con trai của Đường lão, thì sau khi biết chân tướng, chẳng lẽ lại Đường lão không giận đến tím mặt, thể phải báo thù rửa hận sao? Triệu Minh Vĩ và Trịnh Kính vốn đang ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi, cuối cùng cũng không thể nào tiếp tục giữ vẻ điềm tĩnh nữa, mà đã hoàn toàn xụi lơ rồi. Cuối cùng bọn họ đã hiểu tại sao Triệu Hàm Như lại rõ tính toán của Trương Gia như lòng bàn tay, vì sao lại không thèm coi quan to một phương như Trần Kiều ra gì rồi. Những người này chỉ giống như con kiến với Đường lão, chỉ cần duỗi ra hai ngón tay ra là có thể dễ dàng nghiền nát bọn họ. Bọn họ có thể oán hận Triệu Hàm Như ác độc, nhưng khi đối mặt với quyền lực lớn mạnh vượt qua tưởng tượng của mình, bọn họ đều hèn mọn cúi thấp đầu.
Sao bọn họ lại giết con trai Đường lão? Triệu Minh Vũ và Trịnh Kính mặt xám ngoét như tro tàn, chưa bao giờ thấy tuyệt vọng như thế.