Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 331 : Phách lối
Ngày đăng: 11:18 30/04/20
Trịnh Kính ôm mặt bật khóc tu tu. Gia đình hoàn hảo mà ông ta khổ tâm duy trì cuối cùng đã sắp sụp đổ rồi. Phòng tuyển trong lòng ông ta cũng hoàn toàn tan vỡ, bản thân ông1ta, vợ ông ta, con ông ta... Chỉ e tất cả đều sắp bị tai họa do xúc động nhất thời làm ra năm đó mà phải trả giá đắt rồi.
Ở trước mặt quyền lực mạnh mẽ tuyệt đối, tất8cả tâm cơ mưu tính đều là chút trò mèo, không đáng để nhắc tới.
Ngay cả Triệu Minh Vĩ, giờ phút này cuối cùng cũng cảm nhận được sự hối hận, nếu biết Triệu Minh Hoành là con trai Đường2lão, dù ông ta có hận Triệu Minh Hoành hơn nữa thì cũng không dám xuống tay với ông.
Hoặc xuống tay với ông là sớm hơn một chút, đuổi tận giết tuyệt cả nhà bọn họ, Đường lão sẽ vĩnh4viễn không thể nhận lại đứa con trai này thì sẽ không có tai họa ngày hôm nay. Đáng tiếc, thế gian khó mua được thuốc hối hận. Hai đứa trai gái này đã đủ để hủy hoại ông ta rồi, bây giờ lại thêm một đứa nữa. Ông ta chịu tra tấn tâm lý lâu như vậy rồi, ngược lại, bây giờ lại cảm thấy như trút được gánh nặng. Ông ta cũng chỉ còn lại cái mạng tàn này thôi, đền cho Triệu Minh Hoành là được.
Nghĩ đến nhân vật cao cao tại thượng như Đường lão, nhưng con của ông trước đây lại cẩn thận từng li từng tí phục vụ cả nhà mình, thậm chí còn phải lấy nước rửa chân cho mình, tâm tình mình mà khó chịu thì sẽ đạp một cái, đá văng chậu nước rửa chân, khiến nước bắn khắp mặt Triệu Minh Hoành, lại còn bị bố mẹ nghe tiếng mà đến cho một trận đòn đau... Triệu Minh Vĩ đột nhiên bật cười ha hả, nghĩ lại đời này của mình cũng rất đáng giá. Được làm nhục con trai Đường lão, cuối cùng còn khiến ông ta bị giết chết, thử hỏi trên thế này có mấy người có được trải nghiệm huy hoàng như mình?
“Người điên như thế cũng có thể làm tổng giám đốc Triệu thì sao? Chẳng trách Triệu thị lại bị làm cho sắp phá sản.” Trình Tử Ngôn bật cười khinh thường. “Trình thiếu, Triệu Minh Vĩ đã không còn là chủ tịch hội đồng quản trị của Triệu thị nữa, chúng tôi sẽ lập tức bầu ra mới hội đồng quản trị mới, đến lúc đó sẽ lập tức khai trừ Triệu Minh Vĩ” Vị cổ đông tự xưng mình đã di dân qua châu Úc, sống cuộc sống hưu nhân là người đầu tiên nhảy ra bày tỏ thái độ.
Hình ảnh như vậy để lại cho các cổ đông ấn tượng cực kỳ sâu sắc, vẻ mặt vô cùng khủng hoảng, chỉ hy vọng Triệu Hàm Như có thể thấy bọn họ tích cực tố giác vạch trần mà tha bọn họ một lần. Triệu Hàm Như hơi không thích ứng được mà nhìn Trình Tử Ngôn, cảm thấy thủ đoạn của anh có hơi quá đơn giản mà thô bạo, nếu để người ta mượn cớ để nói thì quả thực không hay. Trình Tử Ngôn nhìn ra vẻ không tán thành của cô, anh nói với vẻ ngang ngược phách lối: “Đối phó loại người này thì đừng hy vọng giảng đạo lý với ông ta, hạ thấp thân phận của mình. Còn cả những người này nữa, người nào nên đưa đến đồn công an thì đưa đến đồn công an đi, dài dòng với bọn họ nhiêu cũng vô nghĩa.”
Trinh Kính nhìn Triều Minh Vĩ bị kéo ra ngoài, bị dọa đến lập tức ngừng rơi nước mắt, ông ta ôm chút chờ mong hỏi: “Hàm Như, tôi có thể hỏi một câu không, rốt cuộc An Khả Quân và hai đứa con tôi thế nào rồi? Bọn tôi đã phạm sai lầm, sẵn lòng gánh chịu trách nhiệm, nhưng Hiệu Dương và Hiệu Hi vẫn chỉ là trẻ con thôi, chúng nó không biết gì hết, có thể buông tha cho chúng được không?”
“Tôi cũng không phải ác ma điên cuồng mất trí thích giận lây sang người khác, tôi chỉ cần mỗi người chịu trách nhiệm vì lỗi lầm của bản thân mà thôi.” Triệu Hàm Như cười, thoạt nhìn rất dễ nói chuyện. Nhưng ánh mắt của cô lại không hề cười, Trịnh Kính cũng không rõ lời cô nói là lời xã giao hay là hứa hẹn thật sự sẽ không động đến hai đứa con của ông ta. Thái độ của Trịnh Kính rất phối hợp: “Được, được, cảm ơn cô! Tôi bằng lòng đến đồn công an tự thú, tôi sẽ thành thật khai báo tất cả, chỉ cần cô bỏ cho Hiệu Dương và Hiệu Hi.” Trình Tử Ngôn hừ lạnh: “Chỉ bằng ông? Cũng đòi bàn điều kiện với Hàm Như sao? Muốn nhắn nhủ gì thì mau nhắn nhủ đi, đừng lải nhải dài dòng nữa. Đi thôi đi thôi, có gì hay mà ở lại lảm nhảm với mấy người này chứ.”
Khúc Nhạc nhìn anh một cái: “Vẫn chưa bầu ra được hội đồng quản trị mới.” “Vẫn chưa bầu xong hả? Hiệu suất làm việc làm việc của mấy người thật là...” Trình Tử Ngôn liếc mắt, tự nhiên như không mà ngồi xuống trong phòng họp: “Vậy bây giờ bắt đầu bầu luôn đi, cũng để tôi được mở mang kiến thức.” Triệu Hàm Như không nhịn được cười, lúc bầu chọn để vào Hội đồng quản trị của Hồng Hải, mặc dù Đường lão tỏ rõ ý đồ ủng hộ cô nhưng vẫn còn biết tránh hiểm nghi, còn Trinh Tử Ngôn lại ngang ngược càn rỡ không hề ngại hiểm nghi. Trình Tử Ngôn bị hai người bọn họ nhìn trừng trừng đến không chịu nổi nữa, anh mất tự nhiên ngọ nguậy vài lần, đành phải buồn phiền đứng lên nhỏ giọng oán giận nói: “Hai người đừng nhìn tôi như vậy, tốt xấu gì cũng phải để cho tôi chút thể diện chứ. Tôi đi, được chưa? Cứ làm như tôi không hiểu quy củ lắm ấy, còn không phải là vì muốn tốt cho hai người sao...” “Dài dòng.” Khúc Nhạc khẽ cười phì một tiếng. “Đúng đấy, quá dài dòng.” Triệu Hàm Như cũng nhỏ giọng phụ họa.
“Hai người phu xướng phụ tùy đúng không? Thật sự là lấy lòng tốt mà đối đãi lòng lang dạ thú, thật là uổng công yêu thương hai người rồi.” Trình Tử Ngôn vừa lắc đầu vừa đi ra ngoài, miệng vẫn còn lầm bầm. Những cổ đông vẫn luôn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của ba người bọn họ, thấy Trình Tử Ngôn ngang ngược càn rỡ lại có thái độ vô cùng quan tâm, dung túng Triệu Hàm Như, bọn họ càng thêm vài phần e ngại cô. Người có thể khiến cho Trình Tử Ngôn phải nhìn với con mắt khác như thế, có thể thấy được Đường lão rất coi trọng cô cháu nội nửa đường quy tông này. “Lát nữa tôi còn có việc, chuyện tố giác vạch trần sự tình tạm thời cứ gác qua một bên, sau đó mọi người có thể thong thả đến tìm thư ký và luật sư của tôi để tự thú và tố cáo. Tôi hứa cho các người thời gian trong vòng hai ngày, sau hai ngày sẽ không còn hiệu lực. Bây giờ, chúng ta bắt đầu bầu ra hội đồng quản trị trước đã.” Triệu Hàm Như thỏa mãn nhìn thấy biểu muốn nhìn thấy trên mặt những người này.