Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 332 : Dạy dỗ

Ngày đăng: 11:18 30/04/20


“Vừa rồi chúng ta đã bàn chuyện vị trí chủ tịch hội đồng quản trị sẽ do Triệu tổng đảm nhiệm rồi, tôi nghĩ là mọi người không có ý kiến gì đúng không?”



“Không có ý kiến, không có ý kiến, chúng ta trực tiếp giơ tay biểu quyết đi.” “Tôi đồng ý cả hai tay hai chân.” “Có Triệu tổng anh minh thần võ như thể dẫn dắt chúng ta, Triệu thì nhất định sẽ không1ngừng vươn xa, đi về phía huy hoàng...”



Không khí của hội trường đột nhiên trở nên vô cùng vui vẻ thoải mái, mấy chục đôi bàn tay ăn ý giơ lên cao, các cổ đông tranh nhau lấy lòng, chỉ sợ mình thua kém người khác. Triệu Hàm Như hơi giật giật khóe miệng, thực sự không thích ứng nổi bộ dáng trước ngạo mạn sau cung kính của những người này. Điều làm cho người ta8không chịu nổi nhất là, bọn họ nịnh đầm mà mặt không biến sắc, tim không đập nhanh, thật sự không biết sao bọn họ có thể nói được ra khỏi miệng mấy lời buồn nôn như vậy.



“Vậy chúng ta đã thông qua thuận lợi rồi, còn việc bầu ra các thành viên hội đồng quản trị khác, tôi đề nghị do chủ tịch chỉ định.”



“Đề nghị này hay đó, đây cũng là căn cứ vào điều2lệ của công ty...”



“Đúng rồi, điều lệ này của công ty chúng ta cũng có chút vấn đề, tôi đề nghị sửa đổi một chút. Lúc ấy Triệu Minh Vĩ vì tư lợi của bản thân mà tự ý sửa chữa điều lệ công ty, tước đoạt quyền bổ nhiệm thành viên hội đồng quản trị của chúng ta...”



“Đây rõ ràng chính là phạm pháp, điều lệ công ty như vậy không nên tồn tại. Chủ tịch4Triệu, cô phải làm chủ cho chúng tôi đó.” “Điều lệ công ty lúc trước có vấn đề về tính hợp pháp, các ngành liên quan đã nhận định là vô hiệu, bây giờ chúng ta sẽ lập ra điều lệ mới.” Triệu Hàm Như cũng không hề nhún nhường, trực tiếp kêu thư ký phát điều lệ mới cho mọi người: “Mọi người xem thử đi, có ý kiến gì không?” “Không có, không có, điều lệ Triệu tổng định ra chắc chắn là không có vấn đề gì, chúng tôi tin tưởng cô!”



Những cổ đông này đến nhìn cũng không thèm nhìn đã ra sức gật đầu, nhanh chóng giơ tay thông qua điều lệ mới và những thành viên hội đồng quản trị do cô giới thiệu.


Khúc Nhạc khẽ lắc đầu: “Không dễ như vậy đâu. Có tôi ở đây, tôi sẽ không để cho cô ấy xảy ra chuyện.”



Trình Tử Ngôn cười khẩy, hơi khinh thường: “Những người đó cũng không thể tính là đàn em của hắn ta mà đều là thân tín Triệu Minh Vĩ và Trịnh Kính, kết quả lại bị hắn ta lôi ra làm bia đỡ đạn, lừa hết sạch chúng ta.” Khúc Nhạc hừ lạnh: “Trong dự liệu, đây là mánh khoé hắn quen dùng. Lúc còn ở Mỹ, hắn đã từng tính như vậy rồi, chỉ có Triệu Minh Vĩ và Trịnh Kính mới có thể ngu ngốc để bị lừa thôi. Hắn ta chưa từng xuất hiện, hẳn là thấy có biến nên đã lẳng lặng trốn đi rồi, nhưng chắc hẳn là hắn ta vẫn còn ở thành phố C.”



“Thành phố C rộng như thế, biển người mênh mông, trong thời gian ngắn biết đi chỗ nào tìm hắn, huống chi hắn ta còn giảo hoạt như thế. Thổ địa như Trần Kiều truy nã hắn ta nhiều năm như vậy mà còn không bắt được hắn ta, chúng ta còn lạ nước lạ cái, biết đi đâu bắt hắn ta đây?” Trình Tử Ngôn tức giận nói.



“Không khó, hắn sẽ không trốn đi, hắn biết đây là cơ hội cuối cùng của mình, cho nên lần này hắn ta sẽ được ăn cả ngã về không.”



“Ý cậu là hắn sẽ mang theo súng tới để giết Hàm Như?” Trình Tử Ngôn cảm thấy hơi buồn cười. Triệu Hàm Như mang theo không ít vệ sĩ. Trước khi đi, Đường lão đã dặn dò, nhất định phải bảo vệ an toàn cho cô, còn cả một lực lượng quốc gia mặc thường phục đi theo cô, bất kỳ người hay vật khả nghi nào cũng không thể tiếp cận cô trong bán kính năm trăm mét. Trong khoảng thời gian cô ở thành phố C, cấp bậc an toàn của cô không hề thấp hơn nhân viên quan trọng của quốc gia. Nếu Trương Gia dám chủ động tìm tới cửa thì đó chính là tự chui đầu vào lưới.



“Hắn biết dùng não, nhất là sau khi hắn biết Hàm Như là cháu nội của Đường lão, hắn ta sẽ càng không đời nào liều lĩnh mà xuất hiện ở trước mặt chúng ta đâu, cho nên hắn chỉ có một con đường: tìm đồng minh.” “Hắn còn có thể có đồng minh nào được chứ? Trịnh Kinh và Triệu Minh Vĩ đều đã bị phế rồi...”



“Còn Trần Kiều và Nghiêm Hiểu Văn.”



Trình Tử Ngôn nhíu mày: “Không thể nào? Tôi đã điều tra rồi, trước đây Trương Gia đã kết thâm thù đại hận với Trần Kiều nên mới bị ép đến nước Mỹ xa xôi. Nếu không phải bởi vì bọn họ bị ép đến Mỹ, Trương Long cũng sẽ không chết. Nói đến hận, nỗi hận thù của Trương Gia dành cho Trần Kiều có lẽ còn vượt xa đối với Hàm Như. Hơn nữa từ sau khi biết tin tức hắn lẻn về nước, Trần Kiều vẫn luôn thông qua cả hai con đường hắc bạch để tìm hắn, chỉ hận không thể nhanh chóng diệt trừ hậu họa. Nếu hai người bọn hắn có thể hợp tác, trừ phi mặt trời mọc ở đằng Tây. Tôi dám nói Trương Gia tình nguyện chết ở trong tay Hàm Như chứ cũng sẽ không muốn nương nhờ vào Trần Kiều.”