Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 334 : Điên cuồng

Ngày đăng: 11:18 30/04/20


“Vậy còn cô? Du học trường danh giá về mà cũng không mồi chài được Khúc Nhạc, ngược lại còn bị hắn ta đuổi khỏi Tập đoàn Hồng Hải, sống dựa vào một lão già, bây1giờ còn sắp bị bị lão già ấy làm liên lụy, còn đang ở V trong phòng thuế cùng với con chó mất chủ như tôi mà oán trách, cô có tư cách gì mà nói8tôi?” Trương Gia bị cô ta nhiều lần khiêu khích cũng hơi nóng máu.



Hai người mắt lớn mắt nhỏ trùng nhau, cuối cùng vẫn là Trương Gia thỏa hiệp trước, “Được rồi, cuộc đời vốn lên2voi xuống chó, ai chẳng có lúc nghèo túng, chúng ta không cần phàn nàn mỉa mai lẫn nhau đâu, chuyện tới nước này rồi, quay lại chuyện chính đi.”



Nghiêm Hiểu Văn bị hắn ta làm4cho tức đến thở không ra hơi, cô ta vô cùng tức giận: “Tôi và anh không có gì để nói hết!”



“Cô có biết người đứng sau Triệu Hàm Như rốt cuộc là ai hay không?” Trương Gia lười nghe cô ta nói nhảm, hắn hỏi thẳng.



“Còn có thể là ai nữa? Không phải chính là Khúc Nhạc hay sao, nhưng loại phụ nữ dựa vào bán rẻ thân thể để trèo cao thì có bản lĩnh thật sự gì chắc?” Cô ta cười lạnh, hoàn toàn quên rằng mình mới là loại phụ nữ bản rẻ thân thể.



Trương Gia đương nhiên sẽ không nhắc nhở cô ta chuyện này. Hắn lắc đầu, chậm rãi nói: “Lần này cô ta tới thành phố C, tôi vốn đã cùng thương lượng xong xuôi với Triệu Minh Vĩ, Trịnh Kính, tạo tai nạn ngoài ý muốn cho cô ta, đưa cô xuống mồ gặp bố mẹ. Thành phố C không phải thủ đô, Tập đoàn Hồng Hải chẳng có bao nhiêu thế lực ở đây, chính cô ta cũng đã rời khỏi nơi này nhiều năm như vậy rồi, hoàn toàn không có ai có thể dùng được, có Triệu Minh Vĩ và Trịnh Kính ở đây, chuyện này vốn cũng không khó. Nhưng không ai ngờ được, vậy mà cô lại có thể điều động quân đội tới ép Triệu Minh Vĩ thoái vị, người tôi phải đi cưỡng ép cô ta còn chưa tới gần cao ốc đã bị dẫn đi hết, có đi không về.”



“Anh nói điều động quân đội gì cơ? Sao có thể chứ? Sao cô ta có thể có năng lực đó?” Nghiêm Hiểu Văn vô cùng kinh ngạc. “Cô cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi đúng không? Khúc Nhạc cũng chỉ là ông chủ Hồng Hải, sao có thể điều động được lực lượng quân đội?” Trương Gia thở dài một hơi, thất bại trong gang tấc.
“Nghe anh nói có vẻ đã có tính toán từ trước rồi nhỉ?” Nghiệm Hiểu Văn lạnh lùng nhìn hắn.



Trương Gia tỏ vẻ hạ mình: “Không dám nói là có tính toán trước, nhưng tôi đã có kế hoạch sơ sơ, mời du học sinh trường danh giá tài cao là cô tới hỗ trợ nghiên cứu. Lão già hom hem Trần Kiều đối xử với cô xem như không tồi, tôi nghe nói cô nói gì ông ta nghe nấy, thậm chí còn muốn ly hôn vì cô?” “Nói vào chuyện chính đi.” Nghiêm Hiểu Văn chán ghét nhíu mày. Mặc dù cô ta ở bên Trần Kiều nhưng đó chỉ là vì báo thù, mỗi một ngày ở cùng với ông ta đều là giày vò. Dù Trần Kiều có thích cô ta hơn nữa thì sao chứ, cô ta cũng chẳng thèm gả cho ông ta. “Con người của Trần Kiều, tôi rất hiểu, ông ta có dã tâm, hơn nữa dù là bất kỳ việc gì ông ta cũng đều tuyệt đối không tùy tiện nói từ bỏ. Cho dù bây giờ ông ta đã bị cấp trên để mắt tới, nhưng ông ta sẽ không ngồi chờ chết đâu. Ông ta đã ở tỉnh A nhiều năm như vậy, thể lực rất lớn. Cô trở về nói với ông ta, kêu ông ta nghĩ cách tìm người tạo tai nạn bất ngờ để giết chết Triệu Hàm Như và Khúc Nhạc...”



“Anh điên rồi? Anh cảm thấy Trần Kiều sẽ đồng ý với đề nghị không có não này của anh sao? Giết chết bọn họ thì có lợi gì cho Trần Kiều? Ông chắc chắn sẽ vào chỗ chết nếu đắc tội với chỗ dựa của bọn họ, phàm là người có não, lúc này đều sẽ không dám làm như vậy!” Nghiệm Hiểu Văn bồng đứng dậy, cảm thấy Trương Gia quả thực là ngu hết thuốc chữa, hại cô ta lãng phí nhiều thời gian như vậy nghe anh ta nói nhảm.



“Chỗ dựa của Triệu Hàm Như và Khúc Nhạc là ai? Chắc không có khả năng cùng là một người với chỗ dựa của Trần Kiều đấy chứ chứ? Bây giờ cấp trên cũng đang ở vào thời điểm mẫn cảm nhất, mấy phe thể lực đều đang đấu sức, ai thành ai bại vẫn chưa nói chính xác được, nếu giết chết Triệu Hàm Như và Khúc Nhạc, vậy người đứng phía sau bọn họ có khi nào sẽ nổi giận hay không? Một khi nổi giận là sẽ đánh mất lòng người, một khi đánh mất lòng người, chẳng phải Trần Kiều và người phía sau ông ta sẽ thừa dịp tìm được cơ hội hay sao? Thắng làm vua thua làm giặc, chỉ cần bọn họ được ăn cả ngã về không, lần này mà thắng, tất cả vết nhơ trên người Trần Kiều sẽ đều được xóa sạch, cô nói xem ông ta có động lòng hay không?”



“Anh... anh quá hão huyền rồi đấy...” Nghiêm Hiểu Văn kinh sợ đổ mồ hôi lạnh khắp người, thái độ hơi do dự.



Trương Gia cười ý vị thâm trường: “Chuyện người đứng sau Triệu Hàm Như vì cô ta mà dùng đến cả quân đội lần này, tốt nhất cô nên nhanh chóng truyền lại cho Trần Kiều, ông ta sẽ biết nên làm như thế nào. Khi bị ép đến bước đường cùng, con người ta sẽ đồng ý đánh cược một lần.”