Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 335 : Mất khống chế
Ngày đăng: 11:18 30/04/20
“Chuyện này...” Nghiêm Hiểu Văn hơi do dự, nếu muốn cô ta giết chết Triệu Hàm Như, cô nhất định sẽ không chút do dự, nhưng Khúc Nhạc...
Mặc dù cô ta hận anh, nhưng lại là nỗi hận do yêu mà không được đáp đền. Anh vẫn luôn là vết thương thật sâu trong lòng cô ta, khó mà đụng vào, nhưng cũng không thể hoàn toàn khoét đi. Cô ta không1muốn để anh chết! “Đều lúc này rồi mà cô còn nghĩ đến tình cảm trai gái hả? Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như cũng sẽ không tha cho cô con đường sống đâu!” Trương Gia vừa liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của người phụ nữ này, vẻ mặt hắn lạnh tanh mà mắng mỏ: “Nếu Khúc Nhạc có chút tình ý nào với cô thì đã không tuyệt tình8với cô như vậy rồi, sự quyết tuyệt lúc trước của cô đâu rồi? Bây giờ mềm lòng cũng vô dụng rồi, hắn ta sẽ không chấp nhận tình cảm của cô đau.”
Nghiêm Hiểu Văn giật mình, thời điểm cô ta bị Khúc Nhạc không chút lưu tình khai trừ khỏi Hồng Hải, cô ta đã không thể quay đầu được nữa rồi, chỉ có thể ngoảnh mặt mà đi, cố nén2sự chua xót trong lòng. “Tôi sẽ thử nói lại với Trần Kiều, nhưng tôi không thể cam đoan ông ta có nghe hay không.” Đến cô ta còn cảm thấy kế hoạch này nguy hiểm trùng trùng, gần như không có phần thắng, lão hồ ly Trần Kiều sao có thể đồng ý chứ?
“Không phải thử nhắc đến, mà là nghĩ trăm phương ngàn kế thuyết phục ông ta. Ông ta4đã giết bố mẹ Triệu Hàm Như, thù hận giữa Triệu Hàm Như và ông ta chính là đến không chết không thôi. Cô lôi tất cả mọi chuyện ra nói rõ ràng với ông ta, ông ta sẽ hiểu được quan hệ lợi hại trong đó. Bây giờ chính là lúc phải nhổ cỏ tận gốc, không những phải trừ khử Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như mà còn phải đào tận gốc cấp trên là chỗ dựa của bọn họ, đó mới là người thực sự uy hiếp đến Trần Kiều.” Vẻ mặt Trương Gia lạnh lùng.
“Nhưng Khúc Nhạc là người mà Đường lão nhìn trúng, nếu anh ấy đột nhiên chết ở đây, chỉ sợ Đường lão sẽ truy cứu.” Nghiêm Hiểu Văn do dự, cô ta vẫn muốn để lại cho Khúc Nhạc một con đường sống.
Trương Gia cười khẩy: “Trong tay Đường lão chẳng lẽ không còn người khác dùng được sao? Đừng ngây thơ vậy chứ, chỉ cần có lời ăn nói phù hợp với bọn họ, những lão hổ ly này sẽ không vì một người chết mà giữ khư khư không chịu buông đầu. Đường lão là ai cơ chứ, loại chuyện thế này ông ta đã thấy nhiều, đã sớm chết lặng rồi. Nếu là ông ta suốt ngày ra mặt vì thân bằng cố hữu, vậy thì ông ta đã không ngồi ở vị trí ngày hôm nay rồi. Loại người như bọn họ chỉ coi trọng lợi ích thực tế thôi. Khúc Nhạc mặc dù là người ông ta nhìn trúng, nhưng lại không phải con cháu của ông ta. Khúc Nhạc khi còn sống có thể để cho ông ta sử dụng, nhưng chết rồi thì sẽ không còn bất kỳ điểm hữu dụng nào nữa, Đường lão không thể nào không rõ điều này, ngược lại là cô đó, nếu vẫn cứ lòng dạ đàn bà như thế thì người phải chết chính là cô đó. Khúc Nhạc tuyệt tình với cô như vậy, chẳng lẽ cô thật sự muốn bỏ ra tất cả vì anh ta u?”
“Được rồi, anh đừng nói nữa rồi, tôi hiểu ý tứ của anh rồi, lời nên nói, chuyện nên làm, tôi sẽ nói không sót chuyện nào hết, nhưng...” Mắt Nghiệm Hiểu Văn lộ ra vẻ mê man mịt mờ. Cô ta có trực giác, cơ hội của Trương Gia quá bất thường, hoàn toàn không thể hoàn thành: “Bây giờ cũng chỉ có thể làm hết sức mình, nghe theo ý trời thôi.”
Ánh mắt ông ta lóe lên. Mặc dù từ sau khi Lý Tịnh đi châu Phi, bọn họ gần như lập tức cắt đứt liên lạc, chỉ có một lần duy nhất là Lý Tịnh thông qua vài con đường để giới thiệu Nghiêm Hiểu Văn cho ông ta. Ông ta vốn cũng không muốn để ý quá nhiều người phụ nữ đã thất thế này, nhưng đã tới nước này rồi, có vài tin tức vẫn cần thông qua bà ta để biết.
Trần Kiều sầm mặt lên lầu đánh gọi điện thoại vệ tinh. Chỉ chốc lát sau, Nghiêm Hiểu Văn đã nghe thấy tiếng ném đồ “choạng choạng” truyền tới từ trên lầu. Sau đó, ông ta mang theo vẻ giận dữ và lo sợ đi xuống. “Lý Tịnh về nước rồi, em có biết hay không?” Trần Kiều thở hổn hển, thoạt nhìn thật sự đã sợ đến cuồng cuồng tay chân. “Không biết.” Nghiêm Hiểu Văn cũng khó nén nổi kinh ngạc, vậy mà Triệu Hàm Như lại thật sự tha thứ cho Lý Tịnh ư? Để kẻ đầu sỏ gây tội cô còn có thể tha thứ, sao còn ôm khư khư không tha cho Triệu Minh Vĩ, Trịnh Kính, thậm chí báo thù cả Trần Kiều để làm cái gì?
Trần Kiều hung hăng đá mạnh vào bàn trà. Ông ta chán ghét, thậm chí là sợ hãi cảm giác mất khống chế này. Ông ta biết rất rõ rằng Lý Tịnh đã về nước rồi nhưng lại không liên lạc được với bà ta, thậm chí ngay cả những tâm phúc mà bà ta đã mua chuộc ở châu Phi cũng không thể liên lạc được với bà ta.
Nói là đã về nước, thật ra chính là đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi.
Một người sống sờ sờ mà lại vô duyên vô cớ mất tích như vậy, chắc không phải bị ám sát đấy chứ? Suy đoán đen tối nổi lên trong lòng Trần Kiều. Ông ta không kìm nổi mà rùng mình một cái. Đáng sợ nhất chính là sau khi bà ta bị mất liên lạc, chồng con bà ta còn giả bộ như không có gì, dáng vẻ cứ như bà ta vẫn còn sống, chuyện này mới thực sự kinh khủng. Có lẽ chỉ là giam lỏng, ông ta hít sâu một hơi, cố gắng tự an ủi mình. Triệu Hàm Như không đời nào chịu tha thứ cho Lý Tịnh. Nếu có thật sự có thể tha thứ thì đã không gióng trống khua chiêng tới thành phố C để báo thù rồi, giam lỏng đối với Lý Tịnh mà nói chắc chắn còn đau khổ hơn cả lưu vong ở châu Phi. Điều kiện sinh hoạt ở châu Phi tuy có hơi kém một chút, nhưng tốt xấu gì bà ta cũng vẫn còn tự do và chút ít quyền lực. Nếu bà ta thật sự bị giam lỏng thì chỉ sợ cũng chẳng khác gì ngồi tù. Chuyện này đối với với một người phụ nữ khát vọng quyền lực như Lý Tịnh mà nói, cái kiểu tiếp tục tồn tại như thế có khác gì cái chết chứ? Trần Kiều rất hiểu Lý Tịnh, bản chất của bà ta và ông ta đều là giống nhau, sống đau khổ như vậy thì chi bằng giết chết bà ta, giữ lại mạng cho bà ta mới thật sự là làm nhục, tra tấn bà ta.
Người có thể làm nhục Lý Tịnh như vậy chỉ có Triệu Hàm Như thôi. Nhưng cô phách lối như vậy, chẳng lẽ Khúc Nhạc không để tâm sao? Anh thật bị sắc đẹp mê hoặc đến không nhận thân thích rồi ư?