Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 336 : Giám sát
Ngày đăng: 11:18 30/04/20
Đầu óc Trần Kiều kêu gào hỗn loạn, nhưng điều duy nhất ông ta có thể xác định chính là, thể lực phía sau Triệu Hàm Như nhất định rất mạnh1mẽ, nếu có thể mau chóng hỏi thăm ra là tốt nhất. Trần Kiều nặng nề thở dài. 1 Trên danh nghĩa ông ta vẫn là người đứng đầu tỉnh A8nhưng vì bị cấp trên để mắt tới nên ai ai cũng đều xa lánh ông ta, muốn phân rõ giới hạn với ông ta. Bây giờ ông ta ngay cả2thăm dò tin tức cũng rất khó, chỗ dựa của Triệu Hàm Như là ai, chỉ sợ đã có không ít người biết, nhưng đến lượt ông ta lại trở nên4hết sức gian nan.
Chẳng lẽ bây giờ mệnh lệnh của ông ta đã không còn tác dụng với cả đám tiểu lâu la rồi ư? Trần Kiều đấm mạnh lên mặt bàn. Cuối cùng, ông ta hạ quyết tâm, quyết định không chờ tiếp nữa.
Mặc dù nhiều nhất chỉ cần đợi thêm một hai ngày nữa là có thể tra ra rốt cuộc chỗ dựa thực sự của Triệu Hàm Như là ai, nhưng thời gian quá quý giá, ông ta không thể để lãng phí thời gian chờ đợi vô dụng nữa, nếu đã quyết định muốn làm, đêm nay nhất định phải có quyết định.
Nghiêm Hiểu Văn nhìn ông ta âm trầm xách áo khoác đi ra ngoài. Đèn sau xe nhanh chóng lóe ánh đỏ, Trần Kiều lái xe chầm chậm rời khỏi biệt thự.
Trong lòng cô ta thấy thế lượng, lại mơ hồ có chút cảm xúc vui sướng.
Thật ra bọn họ đều hiểu rằng Triệu Hàm Như dám gióng trống khua chiêng khiêu khích bọn họ ở trên địa bàn tỉnh A như vậy, thể lực của chỗ dựa phía sau nhất định rất lớn. Nhưng chuyện đã đến nước này, ngoại trừ buông tay đánh cược một lần thì cũng chỉ có bó tay chịu trói. Kết cục của hai con đường đều không hề tốt đẹp gì, nhưng chỉ cần còn lại một phần vạn khả năng, bọn họ cũng chỉ có thể liều một lần.
“Sau khi Nghiêm Hiểu Văn về nhà không lâu, Trần Kiều lại đột nhiên đi ra ngoài, bỏ lại người theo dõi ông ta.” Trình Tử Ngôn nhìn hai người đang không nhanh không chậm ăn bít tết, cảm thấy thật sự là hoàng để không vội, thái giám đã vội, rõ ràng là hai người này gây ra chuyện mà bọn họ lại tỏ ra dáng vẻ an nhàn: “Tôi đã sai người đi thăm dò xem trước đó Nghiêm Hiểu Văn đã gặp ai rồi.” “Còn có thể là ai nữa? Tám mươi phần trăm chính là Trương Gia.” Khúc Nhạc vừa cắt bít tết cho Triệu Hàm Như, vừa không thèm để tâm chút nào nói.
Mặc dù Trương Gia biết lợi dụng camera để kiểm soát người khác, nhưng lại không tinh thống kỹ thuật thao tác thực tế, vẫn phải mời mấy hacker thường ăn dầm ở dề trong quán net ra tay, kỹ thuật của bọn họ không có cửa trước mặt hacker TOP5 thế giới là Khúc Nhạc, quả thực là múa rìu qua mắt thợ, chỉ qua hai ba lần đã sập bẫy của anh mà không biết.
Đây cũng là nguyên nhân khi Trình Tử Ngôn đã gấp đến chân tay bứt rứt mà Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như vẫn có thể bình tĩnh như thường, không những động tác nhỏ của Trương Gia ở đây đã ở trong tầm kiểm soát của bọn anh mà bọn họ còn lần theo con đường này, tìm được nơi Trương Gia đang ẩn nấp. “Nếu lúc này chúng ta thật sự đi hưởng tuần trăng mật thì bọn họ quả là đấm vào bị bông, khó chịu không để đâu cho hết.”
“Không đi được đâu, lúc này chắc chắn là Trần Kiều đã bố trí cửa ải ở sân bay, nhà ga và cổng vào cao tốc, ông ta muốn vây khốn chúng ta ở tỉnh A.” “Nếu thật sự muốn đi thì cũng không phải không có cách nào.” “Đương nhiên, chỉ cần em muốn thì nhất định sẽ có cách.” Khúc Nhạc cưng chiều cười. “Hai người bọn cậu quá đáng lắm luôn á, thật sự muốn phủi mông rời đi ư?” Trình Tử Ngốn nổi giận đùng đùng lại đây, nghe mơ hồ chữ được chữ không. Vừa nghe thấy hai người này đang bàn bạc ném cục diện rối rắm này cho
mình, anh ta lập tức nổi đóa. “Ơ, đây là cái gì vậy?” Trình Tử Ngôn nổi đóa được nửa chừng bỗng vô tình nhìn thoáng qua hình ảnh trên máy vi tính của Khúc Nhạc, những cửa sổ nhỏ ấy nhìn không hề lạ lẫm, chính là camera rải rác ở biệt thự nhà họ Triệu: “Cái đệt! Thằng nhãi cậu cũng đủ nham hiểm đấy! Bảo sao tôi cứ cảm thấy rờn rợn như có người đang âm thầm rình mò tôi, thì ra là cậu đang giở trò!”
“Không phải ta.” Khúc Nhạc bình tĩnh nói.
Triệu Hàm Như vội vàng ra hiệu cho anh im lặng, nhỏ giọng giải thích: “Là người của Trương Gia, hắn ta cho người bố trí rất nhiều camera ở trong này để giám sát nhất cử nhất động của chúng ta, người giúp việc phục vụ ở trong này có ba người là người của hắn ta, anh đừng đánh động quá lớn, khiến hắn ta phát giác ra.” “Bọn em đã biết rõ mà còn dám ở đây?” Trình Tử Ngôn sắp nổ não rồi: “To gan cũng không thể chơi như vậy được, bọn em rõ ràng chính là muốn chết!”