Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 78 : Bức ảnh cũ
Ngày đăng: 11:14 30/04/20
“Khúc Nhạc, tối em mời anh ăn cơm nhé.”
Khúc Nhạc cầm di động, nghe giọng điệu vui vẻ hơn ngày thường của Triệu Hàm Như thì khóe môi cong cong: “Gặp Cao Ngưỡng Bình rồi?”
Triệu Hàm Như hứng chí: “Vâng, ngày mai sẽ bảo luật sư chuẩn bị hợp đồng ký. Em không ngờ hôm nay thuận lợi thế! Quả nhiên những vấn đề của anh ta đúng như anh nói vậy đó! Lần này phải cảm ơn anh đàng hoàng mới được!
“Cảm ơn thế nào?”
Triệu Hàm Như vui vẻ ra mặt: “Mời anh ăn cơm đó! Muốn ăn gì anh chọn đi. Nếu anh không sợ em lại đốt cháy nồi nhà anh thì em cũng có thể nấu cháo cho anh đấy.”
Khúc Nhạc cười cười: “Em đang ở trong nhà Thái Chính hả? Để anh đến đón em…”
Khúc Nhạc vốn muốn đi cùng cô, nhưng cô kiên quyết không muốn mượn hơi anh, muốn tự mình đối mặt với Cao Ngưỡng Bình và Thái Chính: “Khỏi đi, em lái xe ra rồi. Anh đói bụng chưa, không thì mình gặp nhau ở nhà hàng đi?”
“Em đến nhà anh đi, tiện thể giúp anh chuyển nhà luôn.”
Triệu Hàm Như trừng mắt, không thể tin nổi: “Chuyển nhà? Anh thật sự cho thuê phòng rồi hả, dọn đến lầu trên chỗ em? Em tưởng anh chỉ nói đùa thôi chứ.”
“Anh là người hời hợt thế sao? Hôm nay thu dọn vài thứ, ngày mai chuyển qua, em lại đây đi, tối nay anh tự nấu cơm.”
Nấu cơm! Vừa nghe hai chữ này đã khiến cô thèm chảy nước miếng, giẫm chân ga chạy vọt tới nhà anh.
Bị Triệu Hàm Như nhìn làm Khúc Nhạc hơi chột dạ: “Ảnh gì?” Quả thật anh chắc chắn mình không có bức ảnh nào không dám cho người ta nhìn cả.
Cô đưa bức ảnh ra, cười xấu xa: “Đây nè! Người đàn ông râu ria xồm xoàm này là ai?”
Vẻ mặt anh hơi lúng túng, người đàn ông trong tấm ảnh đeo kính đen, mặt áo sơ mi caro bản to xanh biển, đây là phong cách năm đó của anh, không phải anh thì là ai chứ?
Khúc Nhạc cũng thường ăn mặc thế này trước mặt cô, nhưng mặt mày vẫn sáng láng sạch sẽ. Cho dù đi suốt đêm, anh cũng vào toilet rửa mặt tút lại gọn gàng, chưa từng xuất hiện trước mặt cô với hình tượng lôi thôi lếch thếch thế này. Giờ đột nhiên bị cô phát hiện dáng vẻ lôi thôi này làm anh hơi xấu hổ.
Con gái trang điểm vì người mình thích, đôi khi con trai cũng thế.
Triệu Hàm Như tò mò nhìn bức ảnh: “Sao anh lại tiều tụy thế này?”
Khúc Nhạc vừa húp canh vừa kể: “Còn nhớ lúc anh về nước tình cờ gặp em không? Khi đó công ty vừa mới lên sàn, anh rất đắc ý, tâm trạng rất vui vẻ…”
Triệu Hàm Như luôn thấy khó hiểu. Lần đầu tiên gặp Khúc Nhạc, cô cảm thấy anh là anh trai tốt bụng, sau đó gặp lại anh ở Học viện ST, lại cảm thấy anh là nam sinh độc miệng, không ấm áp chút nào, gương mặt không đổi nhưng tính cách lại khác hoàn toàn.
Khúc Nhạc cười giễu: “Thật ra tính cách anh vốn không như thế này. Tuổi trẻ bồng bột, khí phách sôi nổi, luôn cho rằng mình là nhân vật chính, gặp được chuyện gì cũng muốn giúp… Ai ngờ sau khi về Mỹ, lăn lộn ở công ty chưa được bao lâu thì bị gạt khỏi cấp quản lý. Từ nhỏ đến lớn, anh luôn thuận lợi nên rất tự tin, không ngờ lại vấp phải cú sốc lớn ấy. Lúc đó anh cứ như ngã xuống vực thẳm, tất cả lý tưởng đều thành trò hề. Nên anh một mình lái xe chạy hơn nửa nước Mỹ, hoàn toàn không có đích đến, vẫn lái vẫn lái, đói thì tìm trạm xăng ăn vài miếng, mệt thì tìm motel nghỉ tạm, rồi tiếp tục đi… Cuộc sống vào thời điểm đó không có mục tiêu gì, lang thang khắp nơi không mục đích, nhưng vẫn đi về phía trước…”
“Bức ảnh này anh chụp sau khi quay về. Trông giống như kẻ vô gia cư nhỉ? Thời gian đó anh chẳng khác gì kẻ vô gia cư. Sau khi chụp bức ảnh này xong, anh rút được kinh nghiệm xương máu, hoàn toàn rời bỏ công ty TUS, chuyển sang học tài chính, nên cũng coi như là kỷ niệm có ý nghĩa.”