Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 79 : Nhiều chuyện

Ngày đăng: 11:14 30/04/20


Triệu Hàm Như nhìn bức ảnh rồi lại nhìn Khúc Nhạc, che miệng cười nắc nẻ: “Không nhìn kỹ thì cũng không nhận ra đấy. Lúc đó chắc anh vừa uống rượu hả? Mắt đỏ lè…”



Sao quan sát kỹ thế? Khúc Nhạc lúng túng: “Lúc đó anh học uống rượu.”



“Em tưởng anh tửu lượng cao bẩm sinh chứ, sau này em cũng phải luyện mới được.”



Khúc Nhạc trừng mắt cảnh cáo cô: “Không được! Với bản tính của em thì sau này không cho em chạm vào thức uống có cồn!”



Triệu Hàm Như mạnh miệng phản bác mấy câu: “Ban đầu chẳng phải anh cũng không uống được còn gì? Uống nhiều là được rồi…” Cuối cùng cô phải thỏa hiệp dưới ánh mắt uy hiếp đó: “Thôi được rồi, không uống thì không uống, chắc chắn không uống. Phải rồi, lúc anh chụp tấm hình này, đã mấy ngày không tắm rửa thế?”



Khúc Nhạc mất tự nhiên đỏ mặt, không muốn trả lời cô: “Được rồi, đừng xem nữa. Nhanh ăn cơm đi, nguội hết rồi.”



Triệu Hàm Như thấy anh suýt nữa giật lại tấm hình thì vội vàng giấu sau lưng, cười tí tởn: “Cho em, cho em…”



Khúc Nhạc càng xấu hổ: “Bức này không được.”



Mắt Triệu Hàm Như đầy trêu chọc: “Tại sao? Chẳng lẽ vì anh xấu hả? Khúc Nhạc à, anh không phải người thiển cận mà!”



“Thế tại sao em nhất định muốn bức ảnh này? Chẳng lẽ vì anh xấu?”



Chỉ là một bức ảnh mà thôi, anh sắp bị cô tra tấn điên rồi.



Triệu Hàm Như đặt bức ảnh vào ví tiền, đắc ý nói: “Đúng vậy, đây là vết nhơ của anh, em phải nắm chắc nhược điểm lớn này chứ. Hiếm khi anh có quá khứ thê thảm, mỗi ngày nhìn dáng vẻ chật vật này là tâm trạng em tốt hơn nhiều.”




Lúc cô ta chưa kịp hoàn hồn thì đã bị anh ta vứt ra ngoài, Cô ta không ngờ hoàng tử phong lưu đa tình Trịnh Hiệu Dương lại làm ra hành động dơ bẩn thế này, đứng ngớ ngoài cửa mấy giây sau rồi mới kịp hồi thần lại, điên cuồng chửi mắng la khóc ngoài cửa, cũng chẳng thèm mặc quần áo đàng hoàng.



Tòa chung cư Trịnh Hiệu Dương ở đa phần đều là học sinh cùng trường thuê. Nửa đêm gió lạnh thấu xương, một cô gái quần áo xốc xếch đứng ngoài nhà anh ta gào khóc thu hút rất nhiều học sinh đến xem. Câu chuyện này được truyền khắp giới học trò người Hoa rất nhanh.



Gần đây Từ Bình Vĩ đang là thực tập sinh bên đầu tư ngân hàng, mệt như chó, nhưng hễ nhắc tới tin đồn là thần thái lại sáng láng như tiêm máu gà: “Trịnh Hiệu Dương đó thật chẳng ra gì cả! Đến New York chưa được bao lâu là gieo họa cho nhiều bạn nữ. Giờ ai cũng mắng cậu ta, cậu ta quá khốn nạn, sau khi trêu chọc các bạn nữ thì bỏ của chạy lấy người…”



Triệu Hàm Như vẫn luôn im lặng đột ngột dừng bút. Tin tức cô không nhanh nhạy bằng Từ Bình Vĩ: “Chạy?”



Từ Bình Vĩ không ngờ cô nghiêm túc nghe cậu tám nhảm, càng nói càng hăng say: “Đúng đó, hôm qua mới lên máy bay. Nghe nói đến Pháp tìm người yêu cũ. Cậu nói xem, tên đó nếu đã si tình thế sao lúc trước không du học Pháp đi, một hai phải lượn qua lượn lại, gieo họa cho nhiều bạn nữ thì có ích chắc?”



Triệu Hàm Như buồn cười nhìn cậu ta: “Không ngờ cậu lại bảo vệ quyền lợi phụ nữ thế nhỉ. Tôi thấy cậu không cam lòng thì có! Dựa vào đâu mà tên đó gieo họa cho nữ sinh nhiều thế, còn cậu thì cả tay người ta cũng chẳng chạm vào được đúng không?”



Từ Bình Vĩ thở dài: “Cũng không phải đâu. Giờ tớ bận sấp mặt, thời gian đâu mà yêu với đương? Dù muốn gieo họa cho nữ sinh thì cũng là có lòng nhưng chẳng có sức. Phải rồi, tớ nghe bảo Trịnh Hiệu Dương từng theo đuổi cậu sao?”



Triệu Hàm Như cười nhạo: “Mấy tin nhảm này cậu cũng tin hả?”



“Tớ thấy không thể đâu, cậu có tiếng khó theo đuổi, ngay cả người ưu tú như Khúc sư huynh cực khổ theo đuổi cậu lâu thế rồi mà chưa thành công kìa. Loại người như Trịnh Hiệu Dương sao dám theo đuổi cậu chứ? Theo đuổi cũng lãng phí thời gian.” Từ Bình Vĩ thấy mình nói có lý lắm, vừa nói vừa gật đầu khẳng định.



Triệu Hàm Như nghiêm mặt, thái độ nghiêm túc: “Đừng so sánh Khúc Nhạc với loại người đê tiện như Trịnh Hiệu Dương.”



Từ Bình Vĩ chớp mắt, cậu ta chỉ nói đại thôi mà, có cần phải nghiêm túc thế không chứ?