Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 80 : Nghi ngờ
Ngày đăng: 11:14 30/04/20
Triệu Cương vui mừng nói: “Bố, Trịnh Hiệu Dương bỏ nhà đi rồi!”
Triệu Minh Vĩ nhìn hốc mắt con trai thâm quầng, biết ngay tối qua hắn ta lại ra ngoài chơi bời, vốn định mắng mấy câu thì lại bị lời con trai thu hút: “Trịnh Hiệu Dương chẳng phải đã đi Mỹ sao? Bỏ nhà gì chứ?”
“Đúng thế mà, nghe đồn cậu ta rút đống tiền từ tài khoản tiết kiệm ra rồi mất hút, đi được nửa tháng rồi. Lão già Trịnh Kính giờ mới hay tin, tức giận đập cả văn phòng luôn rồi!”
Triệu Minh Vĩ hoài nghi: “Mất hút? Bị bắt cóc sao?”
Mắt Triệu Cương đầy bỉ ổi: “Không phải đâu, con điều tra được là tên đó qua Pháp, bạn gái của cậu ta bị Trịnh Kính đưa qua Pháp học, giờ cậu ta cũng mang tiền qua đó tìm bạn gái.” Con bé Dư Mịch đó dáng người thật nóng bỏng, chẳng trách Trịnh Hiệu Dương thích mỹ nhân bỏ giang sơn.
Sắc mặt Triệu Minh Vĩ nặng nề: “Không ngờ con nhóc Triệu Hàm Như bây giờ bản lĩnh thật!”
Triệu Cương thắc mắc: “Chuyện này có liên quan gì Triệu Hàm Như chứ?”
Triệu Minh Vĩ lạnh lùng trách mắng: “Đồ ngu! Bảo mày chú ý mấy chuyện này, mày làm gì hả? Cả ngày chỉ biết ăn chơi! Đầu óc toàn rơm rác! Chuyện này trông có vẻ không liên quan đến Triệu Hàm Như, nhưng mày thử nghĩ kỹ đi, Trịnh Hiệu Dương qua Mỹ vì cái gì? Chẳng phải vì Triệu Hàm Như sao? Bố không tin trước khi đi lão Trịnh Kính không thỏa thuận gì với thằng con cả. Vì sao Trịnh Hiệu Dương đến Mỹ chưa được bao lâu thì không màng tất cả phản bội bố đi Pháp? Chắc chắn Triệu Hàm Như đã làm gì đó.
Triệu Cương cãi lại: “Trịnh Hiệu Dương vốn không thích Triệu Hàm Như, trước giờ Triệu Hàm Như cũng chẳng thích cậu ta. Lúc Trịnh Kính đưa Trịnh Hiệu Dương sang đó, con chỉ chờ xem trò hề của bọn họ. Dưa chín ép không ngọt, chắc chắn Trịnh Hiệu Dương cảm thấy không theo đuổi Triệu Hàm Như được nên quay về nối lại tình xưa, làm gì có chuyện con ngốc Triệu Hàm Như nhúng vào chứ?”
Nhóm Thiếu nữ của Triệu Tuyết Như có 15 người, mỗi người ít nhiều gì cũng có đụng dao kéo rồi, lại mặc trang phục giống nhau, quả thật giống nhau như đúc, chẳng ai nhận được ai với ai. Ngay cả quản lý cũng nhầm các cô với nhau. Triệu Cương nhớ rõ Amy coi như đã chú ý nhóm nhạc của em gái lắm rồi.
“Muốn tán tỉnh nó?” Triệu Tuyết Như ngạo nghễ liếc nhìn anh trai, vẻ mặt cau có. Con bé Amy này nổi tiếng lắm, công ty cũng dốc sức lăng xê nó, nên cô ả rất ghét Amy.
“Vẫn là em hiểu anh, có thể giúp anh trai không đây? Đến lúc đó chắc chắn không quên em đâu.” Triệu Cương nhếch môi cười. Hắn ta vốn rất tuấn tú, mấy năm nay đắm chìm trong rượu sắc nên thân thể nhìn chẳng ra gì.
Triệu Tuyết Như cười độc ác: “Chuyện này được đó, em sẽ giúp anh, em không cần anh trả lễ gì đâu, nhưng anh phải đồng ý với em một chuyện. Lúc anh chơi nó phải quay video và chụp ảnh lại, sau này em sẽ dùng.”
Triệu Cương sợ hãi: “Để lại chứng cứ, nếu ông già biết giết anh mất.”
“Ngày nào bố cũng mắng anh ngu nên anh đúng là ngu thật! Lúc chụp ảnh thì chụp mặt nó thôi, chụp anh làm gì? Cứ tìm khách sạn thong thả chơi đùa, ai đoán được nam chính là ai chứ?”
Vừa nghe có kịch hay, Triệu Cương liền cười vui vẻ: “Được rồi, được rồi, nghe em hết, nhưng em phải lừa nó ra đã.”
Triệu Tuyết Như vẫy tay, dặn dò: “Ok, lúc anh tán gái, nhớ lấy ít thuốc đưa em, xong chuyện em sẽ báo cho anh ngay.”