Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 96 :

Ngày đăng: 20:25 21/04/20


Đường Yên yên lặng không nói gì, chỉ tập trung dùng dị năng áp chế sự xao động và nóng bỏng trong cơ thể. Cô lén nhìn Việt Kỳ, ngoại trừ hô hấp của anh có hơi gấp gáp thì vẻ mặt không có gì thay đổi, điều này khiến Đường Yên rất kinh ngạc, chẳng lẽ Việt Kỳ miễn dịch với thứ đồ chơi này? Hay là anh bất lực...



Vẻ ngoài của thân thể này không kém hơn nữa còn cực kì xinh đẹp, trong con như có dòng nước đang chuyển động mang theo phong tình vô hạn. Sau khi xuyên qua nhìn vào gương thì ngay cả Đường Yên cũng không khỏi gật đầu thầm cảm thán ngay cả phụ nữ như cô cũng không kìm được mà yêu thích. Mặt như hoa đào, da thịt như ngọc, nếu không là cảm nhận được ánh mắt nóng rực như lửa kia Việt Kỳ thì Đường Yên sẽ thật sự hoài nghi Việt Kỳ không phải là đàn ông.



"Tìm thử xem, chắc hẳn trong phòng có thuốc giải độc." Mị Sắc không thể dùng quá nhiều, dễ dàng khiến cơ thể bị tổn thương nên bình thường khi mua Mị Sắc thì sẽ tặng thêm thuốc giải độc, tránh cho phát sinh tình huống dị thường. Vừa rồi nếu không phải Đường Yên đẩy anh thì anh thật sự sẽ phát cuồng nhào lên nuốt Đường Yên vào bụng. Môi Việt Kỳ hơi nhếch lên, liếm liếm cánh môi, khép chân lại che dấu giữa khác thường giữa hai chân.



Đường Yên cắn môi dưới khiến trong miệng tràn ra vị rỉ sắt. Hai tay hoạt động hết công suất tìm thuốc giải độc theo lời Việt Kỳ, ánh mắt thì cố gắng bỏ qua Việt Kỳ đang đứng ở góc phòng, tránh cho chính cô không nhịn được mà bổ nhào về phía Việt Kỳ. Cô không có biện pháp nào cả, thân thể này rất mẫn cảm mà ánh mắt nhiệt tình như lửa của Việt Kỳ cứ liên tục đảo qua người cô khiến cả người cô bất giác phát run. Đường Yên cắn chặt môi tránh cho phát ra bất kì thanh âm kỳ quái nào, hiện tại không phải là thời gian thích hớp. Trước có sói sau có hổ, hoàn toàn không thích hợp làm loại chuyện tình hài hòa nào đó.



Cô tin rằng Việt Kỳ cũng hiểu được điểm ấy nên hai người vẫn cô gắng duy trì bình tĩnh và khoảng cách.



"Thuốc giải độc có đặc điểm gì?" Đường Yên nhìn kệ thuốc ngã trên mặt đất, các loại thuốc khác nhau văng ra khắp nơi, cô không dám tùy tiện thử thuốc, ai biết trong những loại thuốc này có lẫn những thứ thuốc kích dục khác hay không? Dựa vào tính cách kì quái của chủ nhân khi trang trí căn phòng này thì khả năng đó cũng rất có thể xảy ra.



Thứ đồ chơi Mị Sắc này, Việt Kỳ đã từng nhìn thấy người khác dùng nó khi đang thi hành nhiệm vụ, anh nhíu mày lặng trong chốc lát, một lát sau nói: "Chắc là một loại thuốc có màu xanh." Hoa hồng lá xanh, thuốc Mị Sắc có màu màu đỏ, mùi ngọt ngào như vậy thuốc giải độc sẽ là màu xanh, mùi nhẹ nhàng khoan khoái.



"Ở bên chân anh đó, đá đến đây." Tầm mắt Đường Yên dừng ở bình thuốc màu anh bên chân Việt Kỳ, hô hấp dồn dập, trong đầu liên tục hiện ra những suy nghĩ khác thường. Cô sắp áp chế không được nữa rồi, ánh mắt Đường Yên nhìn chằm chằm bình thuốc trên đất, không dám liếc nhìn Việt Kỳ: “Ừ… a..." Đường Yên cúi đầu, nhỏ giọng rên rỉ, cảm giác khác thường đã lan tràn khắp cơ thể cô



Việt Kỳ ngồi xuống, nhặt bình thuốc màu xanh ở bên chân lên đổ ra một nửa, sau khi nhấp thử một chút, cảm thấy ngọn lửa trong thân thể dần dần biến mất thì bất giác thở dài một hơi. Anh ngẩng đầu nhìn Đường Yên, ngọn lửa vừa mới biến mất lập tức bùng lên trở lại. Việt Kỳ hoàn toàn không nghĩ tới lực hấp dẫn của Đường Yên đối với anh lại mạnh như vậy, hoàn toàn phá vỡ sự bình tĩnh mà trước nay anh luôn kiêu ngạo nhưng tình huống này làm cho Việt Kỳ bất giác cảm thấy tâm tình rất tốt.



"Chết tiệt!" Việt Kỳ không khỏi nhỏ giọng mắng một câu, cất bước đi đến chỗ Đường Yên.



"A! Anh… anh... Nhanh lên một chút..." Đường Yên bất mãn nói, dùng ánh mắt ngập nước tức giận trừng Việt Kỳ khiến cả người Việt Kỳ không khỏi cứng đờ. Anh vươn tay ra ôm lấy eo Đường Yên, ngậm viên thuốc màu xanh sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, hai người quấn quýt, dán chặt vào nhau... Rất ngọt! Rất mềm! Rất thoải mái!



Việt Kỳ há mồm ngậm chặt lấy đôi môi đỏ mọng thơm ngọt mà anh mơ ước đã lâu, đầu lưỡi ẩm ướt tiến vào thăm dò khoang miệng Đường Yên sau đó dùng sức cạy mở khớp hàm của cô, cường thế chiếm đoạt khoang miệng cô. Đầu lưỡi anh tàn sát bừa bãi trong khoang miệng Đường Yên nhưng cảm thấy thế nào cũng không đủ, cánh tay Việt Kỳ siết chặt lấy eo Đường Yên, dụ dỗ cô chơi đùa với anh.



"Ừ a..." Cả người Đường Yên không khỏi mềm nhũn, tùy ý để Việt Kỳ ôm lấy mình. Theo hô hấp lên xuống của Việt Kỳ, cô có thể cảm nhận được chỗ cực nóng kia, rõ ràng cô rất muốn khéo léo từ chối, lời đã đến đầu môi nhưng không thể nào phát ra tiếng được. (Gần hết rồi cũng ráng cho được @[email protected])



Giây lát sau, Việt Kỳ gác đầu lên vai Đường Yên, cố gắng đè nén dục vọng đang xao động ở trong lòng. Việt Kỳ nắm thật chặt quả đấm sau đó đấm mạnh vào vách tường phía sau Đường Yên: “Răng rắc..." Vách tường nứt ra sau đó sụp xuống, gió lạnh từ chỗ tường bị đổ thổi vào phòng.



Đường Yên hít thở sâu mấy hơi, lát sau hô hấp dần dần khôi phục lại bình thường. Cô đẩy Việt Kỳ vài cái để anh buông mình ra sau đó xoay người đánh giá động tĩnh bên kia vách tường. Lúc này mắt Đường Yên không khỏi mở to, kinh ngạc nhìn kho hàng rộng mênh mông trước mắt, mèo mù lại gặp chuột chết, đúng là không uổng công sức bọn họ bỏ ra khi đến đây.


"Thấy tao còn sống mày rất thất vọng đúng không? Vì muốn báo đáp ân tình của mày nên cho dù xuống địa ngục tao cũng sẽ bò lên tìm mày “báo ân”." Hoàng Mô nghiến răng nói ra hai chữ “báo ân”, trong mắt lại tràn ra oán hận ghi tâm khắc cốt: “Thù đại ca không báo được thì cho dù tao xuống địa ngục cũng sống không được yên ổn!"



Trong giọng nói ấm ách lộ ra hơi thở thâm trầm làm cho sống lưng mọi người lạnh toát, khí lạnh từ lưng xâm nhập sâu vào tận xương tủy. Lưu Thấm Nhã đón nhận ánh mắt chứa đầy hận ý ngập trời của Hoàng Mô, thân thể bất giác run lên, khuôn mặt cũng thoáng cứng ngắc. Từ trước tới nay cô ta luôn có thói quen được những tên đàn ông bên cạnh nịnh hót và lấy lòng, chưa từng có người nào dùng ánh mắt oán hận như vậy nhìn cô ta nên trong mắt Lưu Thấm Nhã không khỏi lướt qua vẻ sợ hãi.



"Chuyện Hoàng Lão Tam chẳng có liên quan gì với tao, tao và bọn mày đều từ cùng một căn cứ, tại sao tao lại xuống tay với người bên mình được." Lưu Thấm Nhã hiên ngang lẫm liệt nói nhưng cả người lại tản ra tà khí, thỉnh thoảng bên trong mắt còn lộ ra vẻ dữ tợn khí làm cho người ta có một loại cảm giác quỷ dị.



Đường Yên lặng im nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã, hơi thở của Lưu Thấm Nhã có bảy tám phần tương tự Mã Lương. Đường Yên nhìn Lưu Thấm Nhã mà không khỏi rơi vào trầm tư...



"Phủi sạch thật! Thật đáng tiếc tao đã nghe kế hoạch của mày và Hình Liệt Phong không sót một chữ nào, Hình Liệt Phong bảo mày lợi dụng thân phận để tiếp cận bác sĩ Đường của tâm nghiên cứu sinh hóa, ý đồ của hắn mượn bàn tay mày để khống chế toàn bộ trung tâm nghiên cứu sinh hóa. Lúc ấy chuyện mày và Đường Yên trở mặt chỉ có người trong căn cứ biết (khi nói căn cứ là căn cứ nhỏ ở mấy chương đầu, còn căn cứ Thanh Long sẽ ghi rõ, chẳng hiểu sao tác giả không đặt cái tên cho dễ gọi) cho nên sự tồn tại của bọn tao trở thành trở ngại cho kế hoạch của mày, chỉ có người chết thì miệng mới ngậm chặt được..." Giọng nói của Hoàng Mô lạnh như băng, gằn từng chứ một, ánh mắt sắc bén như dao cạo nhìn thẳng vào Lưu Thấm Nhã.



Sau khi nghe xong thì thân thể Đường Yên không khỏi run lên. Khi đọc tác phẩm thì cô rất tò mò vì sao bác sĩ Đường lại biết được tin tức Đường Yên chết, rõ ràng đám người Hoàng Lão Tam đã xuất hiện tại căn cứ Thanh Long, vì sao bác sĩ Đường lại không biết gì cả, thì ra là lúc đám Hoàng Lão Tam đến căn cứ Thanh Long đã bị Lưu Thấm Nhã hạ thủ, tuy nhiên trong tác phẩm lại viết là Lưu Thấm Nhã không lấy mạng bọn họ, chỉ đuổi bọn họ rời khỏi căn cứ Thanh Long mà thôi, chắc do lúc trước Đường Yên quật khởi làm cho Lưu Thấm Nhã hoảng tay hoảng chân nên mới nổi sát tâm với đám người Hoàng Lão Tam, tính toán của Hình Liệt Phong và Lưu Thấm Nhã thật đúng là chặt chẽ kín kẽ.



Hiện tại cô chỉ tò mò một điều duy nhất là trong tác phẩm thì sau này Hình Liệt Phong và Lưu Thấm Nhã sẽ đi lên vị trí cao nhất nhưng vì sao đám người Việt Kỳ lại chưa từng xuất hiện ở quân khu trung tâm? Rốt cuộc Hình Liệt Phong và Lưu Thấm Nhã còn làm cái gì nữa? Đường Yên hít sâu một hơi, cô vẫn luôn cảm thấy Lưu Thấm Nhã một ngày chưa chết thì ngày sâu nhất định sẽ xảy ra rất nhiều chuyện xấu.



"Tao cũng là người họ Đường, tuyệt đối không tồn tại cái gọi là lợi dụng thân phận để tiếp cận ông. Trung tâm nghiên cứu sinh hóa thuộc là về căn cứ Thanh Long, càng không tồn tại cái gọi là nắm trung tâm nghiên cứu sinh hóa ở trong tay." Lưu Thấm Nhã chỉ cần nói hai ba câu là đã tẩy sạch bản thân mình, ánh mắt hiện lên vẻ không hiểu nhìn về phía Đường Yên nhưng sâu bên trong lại là điên cuồng, chấp niệm.



"Mày cũng xứng là người nhà họ Đường sao?" Đường Yên lạnh lùng trào phúng, trong tác phẩm có nói nhà họ Đường nuôi dưỡng Lưu Thấm Nhã mười mấy năm cuối cùng lại bị lợi dụng một cách triệt để Lưu Thấm Nhã, đầu tiên là đoạt vòng tay bạch ngọc rồi hại chết Đường Yên, sau đó đến căn cứ Thanh Long lừa gạt bác sĩ Đường, lợi dụng sự tin cậy của bác sĩ Đường để nắm trung tâm nghiên cứu sinh hóa trong tay, cuối cùng chiếm lấy tư liệu tinh tu luyện thần lực trong tay bác sĩ Đường rồi sát hại ông. Sau đó cô ta tuyên bố bác sĩ Đường vì lấy thân thử bệnh độc tang thi nên bị lây nhiễm cuối cùng tự sát... Như vậy cô ta không chỉ có được lợi mà còn có tiếng thơm, quả nhiên là lợi cả đôi đường.



Đường Yên không thèm để ý đến khuôn mặt âm trầm của Lưu Thấm Nhã, giọng điệu vẫn lạnh lùng trào phúng như trước. Cô không phải là Đường Yên kiếp trước, sẽ không vì mấy câu của Lưu Thấm Nhã mà bị thuyết phục, hai người bọn họ đã nhiều phen chiến đấu đến tôi chết cô sống nên cho dù cô muốn ngừng thì nhất định Lưu Thấm Nhã cũng sẽ không dừng tay. Bất kể là vì vòng tay bạch ngọc hay là những thứ khác. Lưu Thấm Nhã tuyết đối không để cho cô sống sót và cô cũng vậy.



"Hú…hú..." Đường Yên vừa nói xong thì đột nhiên toàn bộ căn cứ quân sự dưới đất vang lên tiếng còi báo động chói tai. Chỉ khi căn cứ quân sự ở mức cảnh báo màu đỏ thì còi báo động mới được khởi động.



"Không thể nào, ở căn cứ quân sự dưới đất cũng có mây đạn đạo." Hai tay Từ Mục cứng ngắc, nắm chặt máy tính trong tay, anh nhìn đèn tín hiệu của căn cứ quân sự dưới đất sáng lên màu đỏ trên máy vi tính, khuôn mặt xanh mét.



"Tiếp tục nào, mười phút sau cả căn cứ quân sự này sẽ hóa thành cái biển lửa, oành... Sau đó biến mất!" Phùng Khải Dương híp mắt, hưng phấn dùng hai tay miêu tả những chuyện sắp xảy ra, trong mắt ẩn chứa điên cuồng.



"Đồ điên!" An Du khinh bỉ liếc Phùng Khải Dương một cái sau đó lo lắng nhìn Việt Kỳ.



"Em thu thập quân nhu đi, để anh ra tay." Việt Kỳ trầm giọng nói. Phùng Khải Dương không có khả năng để lại tàn cuộc như vậy, kia nhất định phía sau cánh cửa kia có đường cho tàu chiến ra bên ngoài, chỉ cần giành lại quyền khống chế tàu chiến thì việc rời khỏi căn cứ quân sự dưới đất không là vấn đề nữa.