Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 98 :

Ngày đăng: 20:25 21/04/20


Editor: coki



Xuyên qua biển lửa, tất cả mọi người đều nhìn thấy Lưu Thấm Nhã đang lộ ra sắc mặt dữ tợn, đáy lòng không khỏi xẹt qua một chút bất an. Lần này Lưu Thấm Nhã đi qua kiên quyết rõ ràng khiến cho mọi người cảm thấy quái dị. Dựa theo tính tình ác độc, cắn chết không nhả của Lưu Thấm Nhã thì cô ta tuyệt đối không thể cam nguyện dừng tay dễ dàng như vậy được.



"Không sao chứ?" Đường Yên dựa vào vách tường vận chuyển khô mộc quyết, chậm rãi khôi phục dị năng mới tiêu hao vừa rồi. Lúc này tầm mắt của cô đang nhìn Miêu Trạch được Giang Ly đỡ lên tàu, dị năng của Lưu Thấm Nhã tàn bạo hơn nữa Miêu Trạch lại chưa đến cấp sáu, thực lực chênh lệch quá xa.



"Có chút đau." Miêu Trạch lắc đầu, trong đau còn mang theo ngứa, cảm giác giống như dị năng có chút tràn ra, cảm giác này cực kì giống sắp lên cấp! Bị thương còn có thể thăng cấp sao? "Chị Yên, chị còn tinh hạch và huyết hạch không? Hình như em sắp lên cấp rồi."



"Đợi chút …." Đường Yên gật đầu, tinh hạch và huyết hạch chồng chất trong không gian đã bị dùng hết sau lần cô thăng cấp trước đó, cũng may hồ nước trong không gian có khả năng tinh lọc nên sau khi thu được tinh hạch và huyết hạch thì cô đều bỏ vào đó. Đường Yên cho tay vào ba lô, kì thực là đang dùng tinh thần lực tiến vào không gian sau đó lấy không ít tinh hạch và huyết hạch cấp cao ra đưa cho Miêu Trạch.



Sau khi nhắc nhở Mạnh Lộ canh chừng lúc Miêu Trạch thăng cấp thì cô đi đến chỗ Việt Kỳ. Diệp Quân đang ở khoang thuyền điều khiển hướng đi của tàu chiến: “Tình huống như thế nào rồi?" Lúc này Việt Kỳ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, sắc mặt thoáng lộ ra vẻ tái nhợt.



"Không có việc gì." Việt Kỳ lắc đầu, mức độ công kích vừa rồi còn chưa đến mức khiến anh bị thương nhưng mà dị năng tiêu hao quá nhiều khiến cơ thể có chút mệt mỏi, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là có thể khôi phục lại được rồi.



Nghe vậy, Đường Yên gật đầu, bình tĩnh nhìn về phía nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh, sau đó mở máy truyền tin trên tai, định liên hệ với Hạ Chu Tuất ở căn cứ Thanh Long. Lần này thu hoạch ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu không ít, mất hai người, so với đám Hình Liệt Phong thì bên Đường Yên đã xem như là rất may rồi.



Sau khi Đường Yên liên lạc được với Hạ Chu Tuất thì kể sơ qua chuyện xảy ra ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh một lần rồi hỏi tình huống của ông và Bác Dương ở trung tâm nghiên cứu sinh hóa. Phía bên cô không có biện pháp liên lạc trực tiếp với quân khu trung tâm cũng không tiện hỏi Việt Kỳ nên chỉ có thể thông qua Hạ Chu Tuất để biết tin tức của ông.



Khi nhắc đến trung tâm nghiên cứu sinh hóa thì Hạ Chu Tuất bên kia liền nói cong nói quẹo, dù thế nào cũng không muốn để lộ ra chuyện trung tâm nghiên cứu sinh hóa. Đường Yên nhíu mày, lập tức nhận thấy được có gì đó không binh thường nên cả người bất giác tản ra áp lực khiến tất cả mọi người trên tàu chiến đều nhận thấy được sự khác thường của Đường Yên.



"Sao vậy?" Việt Kỳ nhỏ giọng hỏi.



Đường Yên lắc đầu: “Không có gì, anh có thể liên lạc được với quân khu trung tâm hay không?" Tuy cô lắc đầu nhưng trong lòng nhưng có chút không yên, vẻ mặt nặng nề. Hạ Chu Tuất nói năng quanh cô khiến cô rất bất an đồng thời không khỏi hoài nghi có phải trung tâm nghiên cứu sinh hóa đã xảy ra chuyện hay không?



"Anh thử xem." Việt Kỳ gật đầu, lấy máy truyền tin ra liên lạc với quân khu trung tâm, sau khi kết nối liền hỏi: "Việt Anh, quân khu trung tâm đã xảy ra chuyện gì sao?"



Việt Kỳ xoa nhẹ cái trán đau đớn rồi bóp nhẹ xương sống mũi, đáp: "Bên sở nghiên cứu có vài người mất tích, là những người của căn cứ Thanh Long. Trong mấy ngày nay quân khu đã xảy ra không ít chuyện, Các lão đã xảy ra chuyện!"



"Tình huống thế nào?" Việt Kỳ lạnh lùng nói.



"Nhà họ Hình đã hợp tác với nhiều gia tộc lớn của quân khu trung tâm để đoạt quyền, tối hôm Các lão qua đã xảy ra chuyện, quân khu trung tâm thất thủ, chú Việt cũng có nói rõ là không cho chúng ta nhúng tay can thiệp vào tất cả mọi chuyện của quân khu trung tâm. Chuyện năng lượng ám hệ bên nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh đã giải quyết chưa, tốt nhất là cậu mau trở về quân khu trung tâm chủ trì đại cục, ngày sắp đổi rồi (thời thể thay đổi đó)!" Việt Anh xoa đau nhức cái trán, vài ngày nay anh luôn tìm cách liên lạc với Việt Kỳ nhưng đều không được. Nếu không phải tin vào năng lực của Việt Kỳ thì chắc chắn bọn họ sẽ hoài nghi Việt Kỳ ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh đã xảy ra chuyện rồi.



"Mau cử trực thăng đến thành phố Mậu Danh." Vẻ mặt Việt Kỳ lạnh lùng, quả thật bác sĩ Đường đã xảy ra chuyện đúng như trực giác của Đường Yên. Các lão nói đúng, sau lưng tổ nghiên cứu khoa học ở quần đảo Nam Mĩ mười năm trước che giấu một âm mưu khổng lồ, liên quan rất động, ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người nên nếu bất cẩn rút giây động rừng, tùy tiện đánh rắn động cỏ thì sẽ kiến cho các thế lực lớn quay đầu cắn càng.




"Cấp chín cao nhất." Đường Yên nói khẽ, khóe miệng cong lên thành nụ cười nhạt. Có thể thăng đến cấp chín cao nhất thật đúng là ngoài dự đoán của cô, cô cảm thấy hấp thu mấy viên tinh hạch và huyết hạch cao cấp cũng đủ để cô thăng cấp đến cấp chín nhưng không ngờ viên tinh thể màu đỏ trong hồ nước có thể làm cô lướt qua cánh cửa cấp chín đến cấp chín cao nhất, chỉ cách cấp mười một bước nữa thôi.



"..." Mọi người đột nhiên hít một hơi khí lạnh.



"Yêu nghiệt!" Diệp Quân đưa tay che khóe miệng đang run rẩy của mình, anh ta tưởng rằng Việt Kỳ đã rất biến thái rồi nhưng không nghĩ tới Đường Yên lại càng biến thái hơn. Làm thế nào mà chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã từ cấp sáu thăng cấp lên đến cấp chín cao nhất... Trong mắt Diệp Quân bắt đầu lóe sáng, nhìn thẳng vào Đường Yên.



"Đi thôi!" Đường Yên không nhìn mọi người mà bám vào dây thừng để leo lên trực thăng.



" Tình huống của quân khu trung tâm như thế nào rồi?" Sau khi lên trực thăng thì Việt Kỳ lập tức hỏi.



"Cực kì hỗn loạn, tình hình rất tệ."



"Thật sao?" An Lộ đẩy cặp kính trên sống mũi nhằm che giấu sự sắc bén trong mắt. Tang thi hoành hành, thú biến dị tàn sát bừa bãi mà loại người lại bận rộn tranh quyền đoạt lợi, tuy nhiên nước càng đục thì ngược lại càng tốt đối với bọn họ. Phía trước bị các nhà khác hợp lực đè ép nên nhà họ Việt đành phải ngủ đông, không thể nhúng tay can thiệp vào bất cứ chuyện gì của quân khu trung tâm, hiện giờ Các lão của nhà họ Các gặp chuyện không may, nhà họ Việt lại không có quân khu trung tâm kiềm chế, hươu chết về tay ai thì đến cuối cùng mới biết được.



"Đã qua hai ngày rồi mà vẫn không có tin tức gì về Đường Yên, có thể đã thật sự chết ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh hoặc là cô ta hoàn toàn không lo lắng cho tính mạng của mấy người bác sĩ Đường hay không?" Cao Phong cau mày, vì không thu được tin tức của đám người Đường Yên nên Cao Phong có chút đứng ngồi không yên, ngẩng đầu nhìn Lưu Thấm Nhã ở bên cạnh.



Lưu Thấm Nhã nhàn nhạt nói: "Về điểm này thì không cần phải lo, dùng thuốc nổ mà cô ta còn không chết nữa là, chỉ cần bác sĩ Đường còn ở trong tay chúng ta thì cô ta không có khả năng không đến được." Bác sĩ Đường là người thân duy nhất của Đường Yên nên Đường Yên không có khả năng bỏ mặc bác sĩ Đường được. Khuôn mặt lạnh như băng của Lưu Thấm Nhã hiện lên sát khí, cô ta ngẩng đầu liếc nhìn Từ Viện đang run lẩy bẩy trong góc, khóe miệng nở nụ cười đắc ý. Không phải Từ Viện vẫn luôn xem thường cô ta sao? Bây giờ không phải đang khóc lóc cầu xin tha thứ đó sao!



Lưu Thấm Nhã nhấc chân, hung hang đạp mạnh vào người Từ Viện, Cao Phong không đành lòng nên quay đầu đi nhưng lại không dám nói nửa câu ngăn cản. Phùng Khải Dương chuyển động ghế dựa, lúc ánh mắt đảo qua người Lưu Thấm Nhã thì xẹt qua một chút khinh thường, tuy nhiên rất nhanh đã bị hắn che giấu rất tốt. Lưu Thấm Nhã còn sống thì trò chơi mới hay, Phùng Khải Dương vừa nghĩ vừa dùng tay vuốt bộ lông của sư tử trắng.



"Liên lạc với bên Hình Liệt Phong, quân khu trung tâm đang rối loạn, nói cho hắn biết đây là thời điểm tốt nhất để ra tay." Phùng Khải Dường vừa dứt lời thì lập tức mang theo sư tử trắng rời khỏi phòng.



"Liệt Phong đã trở lại? Em đã biết." Lưu Thấm Nhã nghiêng đầu nhìn về phía Phùng Khải Dương sau đó tầm mắt rơi xuống cánh tay bị cụt của mình, trong mắt thoáng qua một chút bi ai nhưng lập tức đã bị quyền lực che mất. Chuyện đã tới nước này thì cô ta không thể thua cũng không được thua... Ánh mắt Lưu Thấm Nhã tối tăm nhìn Phùng Khải Dương rời khỏi căn phòng.



"Thấm Nhã, có phải em đã gặp phải chuyện gì hay không?" Cao Phong cẩn thận nhìn Lưu Thấm Nhã, ánh mắt đảo qua cánh tay dưới áo khoác của cô ta. Trong mắt hiện lên đau lòng khiến Từ Viện đang ngã trên mặt đất mỉa mai không thôi, lúc trước Cao Phong cũng từng dùng loại này ánh mắt nhìn cô ta, Từ Viện liếm khóe miệng đầy mùi máu tươi, trong lòng cảm thấy cay đắng mang theo hối hận.



"Em... Không có việc gì!" Lưu Thấm Nhã uất ức lắc đầu, cẩn thận khép áo khoác lại, khuôn mặt đầy nước mặt nhìn có vẻ điềm đạm đáng yêu.



"Không, nhất định xảy ra chuyện gì đó." Cao Phong bắt lấy bả vai Lưu Thấm Nhã, giọng nói hết sức kích động: “Có phải tiện nhân Đường Yên kia lại làm cái gì hay không? Hay là Hình Liệt Phong làm chuyện gì có lỗi với em?" Cao Phong nhìn khuôn mặt uất ức của Lưu Thấm Nhã, trong đầu hiện lên đủ loại suy đoán.



Thấy Cao Phong kích động, trong mắt Lưu Thấm Nhã hiện lên vừa lòng, quay sang tỏ vẻ đắc ý với Từ Viện. Cho dù cô ta người không giống người, quỷ không giống quỷ thì vẫn có thể làm cho đàn ông chạy theo cô ta như trước. Kết quả thử trên Cao Phong khiến cô ta rất hài lòng. Lưu Thấm Nhã tin rằng cho dù Cao Phong biết đến cánh tay dị thú của cô ta thì cũng sẽ tin là do người khác hãm hại cô ta, cô ta vô tội...