Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 45 :

Ngày đăng: 20:25 21/04/20


Bên cạnh nhà gỗ là một mảnh vườn xanh um, những cây nông nghiệp gieo trồng lần trước phát triển rất tốt, chưa tới mấy ngày nữa sẽ cao vụt lên nhanh chóng làm cho Đường Yên vui mừng không thôi. Sau khi tận thế, đất đai cũng chứa đầy mầm bệnh và cằn cỗi nên có rất nhiều loại rau dưa, trái cây đều không thể trồng được, lúc trước khi thấy vậy thì Đường Yên cảm thấy cực kì đáng tiếc nhưng sau khi có không gian thì tất cả mọi chuyện đều thay đổi.



Sau khi không gian thăng cấp thì Đường Yên có thể phóng tinh thần lực ra ngoài và dùng tinh thần lực cẩn thận tra xét xem xung quanh có cá biến dị hoặc là tang thi hay không. Sức mạnh của địa lôi đã hất văng thuyền chở dầu đi nên cô và thuyền chở dầu đều chìm xuống đáy sông. Bây giờ ngay cả Đường Yên cũng không rõ lắm là mình đang ở đâu nữa.



“Rào rào.... “ Chỉ có tiếng nước sông chảy xuôi và tiếng bùn đất cọ xát, rất yên tĩnh!



Đường Yên dùng tinh thần lực quan sát bốn phía, cô vẫn còn ở trên thuyên chở dầu, tuy nhiên bờ sông này lại không phải là bờ sông ở gần bến tàu, cảnh vật xung quanh cực kì xa lạ. Có thể là lúc trước trên thuyền chở dầu dính không ít vết máu nên chung quanh thuyền chở dầu có không ít cá biến dị quanh quẩn. Đường Yên đánh giá vài lần, cấp bậc của cá biến dị đang bơi chung quanh không cao, phần lớn đều là cá biến dị cấp hai. Tuy nhiên số lượng lại làm cho Đường Yên hoảng sợ, từ khi nào thì tốc độ của cá biến dị lại nhanh như vậy, so với Thiểm Thực Giả thì tốc độ của cá biến dị cấp hai nhanh hơn rất nhiều!



Chỗ này cách bờ sông khoảng hai mươi mét, lôi điện có thể không sử dụng được, chỉ có thể đánh nhau bằng sức người. Đường Yên cất kiếm, lấy vũ khí sinh hóa mà Bác Dương đã chuẩn bị cho cô từ trong ba lô ra, vũ khí mà bác sĩ Đường cho cô là vũ khí sinh hóa đạn bạc kiểu mới nên Đường Yên có chút luyến tiếc khi phải sử dụng nó nên lựa chọn vũ khí sinh hóa đời thứ nhất do trung tâm nghiên cứu sinh hóa nghiên cứu chế tạo ra. Đường Yên nhìn cá biến dị bên ngoài không gian, thân cá biến dị mục rửa hôi thối, tốc độ lại nhanh vô cùng, hàm răng sắc bén giống như răng cưa đang cắm vào thuyền chở dầu giống như không kiêng nể triển lãm bộ mặt khát máu tàn tạo của chúng nó.



Đợi sau khi cá biến dị xung quanh thuyền bơi đi thì Đường Yên ra không gian, cẩn thận rẽ nước bơi về phía bờ sông.



Không thể! Đường Yên vừa rời khỏi thuyền chở dầu thì đã bị cá biến dị ở gần đó phát hiện. Đường Yên lập tức huy động tinh thần lực tạo ra hai tấm lá chắn, tay càng hoạt động với tốc độ nhanh hơn nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được, dị năng lại không thể dùng...



“Rắc.... “ Một tấm chắn đã bị cá biến dị phá nát, lập tức có bốn con cá biến dị từ phía trước bơi tới, mở cái miệng như chậu máu, lộ ra hàm răng sắc bén giống như răng cưa phóng thẳng đến chỗ Đường Yên.



Đường Yên nhanh chóng lấy vũ khí sinh hóa từ trong không gian ra, nhắm vào con cá biến dị gần nhất “Pằng…pằng.... “ Đường Yên bắn liên tục vài phát, tiếng súng nổ bất thình lình làm cho bọn cá biến dị bất giờ, nhân cơ hội này Đường Yên không ngừng rẽ nước bơi tới chỗ bờ sông. Nước sông gợn sóng, rất nhanh có mấy con cá biến dị vọt tới từ phía sau, Đường Yên mồ hôi đầm đìa, không nghĩ tới cá biến dị lại khó chơi như vậy, cô tiếp tục giơ vũ khí sinh hóa lên nhắm bắn. Nhất thời nước sông bị nhuộm đỏ...



Đường Yên tập trung tinh thần lực, lập tức viên đạn cực đi với tốc độ cực nhanh gim vào đầu cá biến dị, sau đó máu tươi bắt đầu lan ra nhuộm đỏ một mảng sông. Cá biến dị ngửi thấy mùi máu tươi nông đậm nên bơi lại dày đặc giống như tằm ăn rỗi... Thấy thế, Đường Yên không nhịn được ọe vài cái, sau khi bắn vài con cá biến dị ở xung quanh thì Đường Yên không dám ham chiến, nhanh chóng bơi về phía bờ sông.



Gần rồi! Gần rồi! Tay cô đã có thể va chạm mảnh đất màu nâu kia rồi.



Bất chấp tất cả, hai chân Đường Yên đạp vào con cá biến dị ở gần nhất sau đó mượn lực tung người nhảy lên bờ sông, thân thể nặng nề rơi trên mặt đất, bùn đất cộng với quần áo ướt sũng làm cho Đường Yên chật vật không chịu nổi, chỗ mu bàn tay còn bị vẩy của cá biến dị cắt qua. Đường Yên nằm sấp ở trên bờ thở dốc, không còn sức lực để bận tâm đến những vết thương này nữa, cô không thể tưởng được chỉ là cá biến dị cấp hai mà lại khó chơi như vậy, nguy hiểm thật... Rất may mắn vì cô có không gian, nếu không thì chỉ sợ sẽ bị cá biến dị chia xác rồi!




“Xin lỗi, thực xin lỗi... là anh vô dụng, làm cho Chỉ Doanh và các em chịu khổ!” Mã Lương nói xong thì không nhịn được khóc lên, nếu anh ta có thể thức tỉnh dị năng thì có phải mấy đứa bé này sẽ không phải chịu khổ nữa hay không?



Đường Yên đứng lặng im, không lên tiếng, đường đường là một người đàn ông lại có thể bật khóc như một đứa trẻ thì có thể thấy được khoảng thời gian này Mã Lương sống không tốt. Tận thế là thế giới ăn thịt người, làm gì có ai quan tâm đến những kẻ yếu đang phải giãy giụa sinh tồn? Chỉ có trở nên mạnh mẽ, không ngừng trở nên mạnh mẽ thì mới có thể sống sót.



“Anh, đừng khóc nữa, có phải là bọn em đã làm sai điều gì không?”. Chỉ Doanh hoảng loạn nói, bởi vì quá gầy nên hai mắt có vẻ rất lớn, đứng ở bên cạnh Đường Yên, khẩn cầu nhìn Đường Yên: “Chị...”



“Đây là đâu? Mấy người vừa rồi là ai?” Đường Yên buông ba lô phía sau ra, vừa rồi khi nhìn thấy đám người lão Đinh thì Đường Yên giấu ba lô đi theo bản năng, lúc này cô cảm thấy rất may mắn vì hành động theo bản năng đó. “Tôi có chút đồ ăn, anh không cần phải lo lắng không có đồ ăn đưa cho những người đó.”



Nói đến cùng, Mã Lương bị cô liên lụy. Nếu Mã Lương không cứu cô thì mấy thứ kia sẽ không bị cướp đi.



Mã Lương nghi ngờ nhìn Đường Yên, không rõ vì sao Đường Yên lại hỏi như vậy nhưng vẫn lên tiếng giải thích: “Đây là Tiêu Sơn, người hồi nãy là lão Đinh, là người cầm quyền ở căn cứ này. Những người bình thường không thể thức tỉnh dị năng giống như chúng tôi hoặc là không có chỗ dựa thì không có quyền lên tiếng, cho dù ở bên ngoài căn cứ thì mỗi ngày cũng phải giao nộp một lượng đồ ăn nhất định nếu không thì cũng sẽ bị đuổi đi.”



“Cái gì? Anh nói đây là Tiêu Sơn?” Đường Yên chấn động, cô không nghĩ tới mình lại trôi xa như vậy. Cô chỉ ở trong không gian vài ngày,vừa mới ra mà đã tới Tiêu Sơn, Tiêu Sơn rất gần Thanh Hải.



“Ừ!” Lúc ấy, khi mọi người chạy trốn khỏi Miêu Trại thì Mã Lương liền đi theo một đám người tới Tiêu Sơn tìm kiếm người nhà, không nghĩ tới đến Tiêu Sơn thì mới phát hiện người nhà đã sớm không thấy tăm hơi, sau đó lại lưu lạc đến căn cứ này.



Đường Yên thu hồi kinh ngạc, làm bộ như đang lấy đồ trong ba lô nhưng thực chất là từ trong không gian lấy ra một bao bánh bích quy năng lượng cao, mấy cái bánh mì, một lon thịt bò hộp và hai chai nước đưa tới: “Ăn chút gì trước đã, sau đó hãy anh hãy kể lại tỉ mỉ chuyện ở nơi này cho tôi nghe.” Đường Yên vặn nắp chai nước ra, có hồ nước nên thể lực bị tiêu hao của cô dần dần được khôi phục. Cảm giác tinh thần lực, thể lực tiêu hao đến cạn kiệt là một cảm giác quá tệ! Cô không bao giờ muốn trải qua cảm giác đó một lần nữa.



Nhìn vũ khí sinh hóa đặt bên cạnh Đường Yên, ánh mặt Mã Lương hiện lên nóng rực. Anh ta trầm tĩnh tiếp nhận đồ ăn Đường Yên đưa tới, sau đó chia cho ba đứa bé, mấy đứa bé ăn rất cẩn thận, một chút vụn bánh mì cũng không để rơi xuống. Cảm giác đau lòng trào lên, trong căn phòng vang lên tiếng nức nở nho nhỏ...



Chương sau anh nam chính lên sàn cứu mỹ nhân. Hai lần xuất hiện đều cứu mỹ nhân nhé. Mấy bợn có nhớ lần trước ảnh cứu như thế nào hơm?