Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 46 :

Ngày đăng: 20:25 21/04/20


“Chỉ Doanh, mấy em đi ngủ trước đi!” Đường Yên nhìn đồng hồ trên tay, ý bảo ba đứa nhỏ lên giường đi ngủ, Mã Lương đã đi ra ngoài được hai giờ. Lúc Mã Lương đi ra ngoài đã nhắc nhở bọn họ đừng đi ra ngoài, mặc kệ bên ngoài có xảy ra chuyện gì cũng đừng ra khỏi cửa, nếu là có người dám xông tới thì cứ liều chết ở trong đó.



Đêm dần dần đen hơn, bên tai truyền đến tiếng rên rỉ ái muội và tiếng thở gấp gáp, bây giờ Đường Yên mới hiểu được biểu tình muốn nói lại thôi trước khi ra ngoài của Mã Lương là vì cái gì. Không có lễ giáo đạo đức ràng buộc, bởi vì sống sót nên cái gì cũng có thể bỏ qua.



Thỉnh thoảng bên tai Đường Yên lại truyện đến tiếng quát hùng hùng hổ hổ, có đôi khi còn kèm theo: “Anh trai, muốn em chơi với anh hay không, chỉ cần một túi bánh...” Giọng nói nũng nịu, cao thấp, nam nữ đều có liên tiếp vang lên bên tai.



Đột nhiên tấm vải rách che ở trước cửa bị người ta vén lên, sau đó có một bóng người cao lớn lảo đảo đi vào, ánh trăng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt tục tằng của người nọ, người đàn ông đó toét miệng cười to xông vào: “Khà khà... Đêm nay thằng Mã Lương kia không có ở đây, nhất định ông đây phải làm cho thỏa thích!”



Nghe giọng nói thô lỗ của người đàn ông, ba đứa nhỏ cuộn tròn lại, trốn ở trên giường, sợ hãi nhìn người đàn ông đang đi vào, không dám lên tiếng. Ánh mắt nhìn về phía Đường Yên, gắt gao che miệng.



“Cút.... “ Giọng nói của Đường Yên lạnh lùng, vẻ mặt không thay đổi liếc người đàn ông đang xông vào, một mùi vì tanh tưởi khó ngửi theo người đàn ông đó chui vào chóp mũi Đường Yên làm cho khuôn mặt của cô càng thêm lạnh lùng.



“Em gái, tên Mã Lương thân mình khô quắt kia có thể thỏa mãn được em sa? “Súng” của anh đây tuyệt đối mạnh hơn Mã Lương...” Vừa nói hai tay của hắn vừa sờ soạng chỗ giữa đùi, khoa tay múa chân làm động tác hạ lưu, sau đó định đưa tay sờ mó Đường Yên.



Đột nhiên hắn cảm thấy bên hông lành lạnh, khi nhìn xuống thì thấy nòng súng đã kề sát bên hông của mình rồi.



“Cút xa một chút.” Nếu không phải là không muốn gây chuyện thì Đường Yên thật sự muốn bắn một phát súng giết chết người đàn ông này, bộ dáng này mà muốn đùa giỡn cô, chán sống rồi sao?



Thấy Đường Yên lấy súng ra, người đàn ông kia vội cười làm lành nói: “Đừng kích động, tôi chỉ muốn đùa cô một chút thôi mà, đi... Tôi lập tức đi ngay!” Hắn ta cười hai tiếng, quay đầu như muốn đi ra ngoài, sau khi liếc thấy Đường Yên thu hồi súng lại thì gã thụi cùi chỏ qua, muốn chế ngự Đường Yên. Ngay sau đó, Đường Yên lập tức bắt lấy tay hắn: “Răng rắc!” Một tiếng tiếng gãy xương vang lên, Đường Yên lạnh lùng nói: “Tính tình của tôi không tốt, đừng có cố khiêu chiến giới hạn của tôi!”



Nghe giọng nói lạnh lẽo của Đường Yên, lúc này người đàn ông thật sự sợ hãi, hắn quỳ trên mặt đất: “Bà cô, tôi sai rồi, thật sự sai rồi! Hộp bánh bích quy này coi như là xin lỗi.”



Hắn kêu đau oai oái, lấy một hộp bánh bích quy sau đó từ trong túi áo ra đưa cho Đường Yên rồi ôm cánh tay chạy thẳng một mạch không dám quay đầu lại, mẹ nó, thật xui xẻo, lần này gặp trúng thứ cứng rồi!



Ba đứa bé trên giường trợn tròn mắt, sùng bái nhìn Đường Yên.




“Yên Nhi!” Việt Kỳ nhỏ giọng gọi, đầu lưỡi vẫn cứ quấn quít không rời, tay đang để ở bên hông tăng thêm sức lực như muốn cô gắng khắc chế khô nóng đang dâng lên trong người. Rõ ràng là nên khắc chế nhưng trong tích tắc đấy, thân thể anh không thể tự chủ muốn đoạt lấy tất cả của cô, ý niệm này sắp bức anh đến phát điên rồi.



“Đại ca.” An Lộ bất an lên tiếng, An Lộ hiểu rõ vị trí của Đường Yên ở trong lòng Việt Kỳ hơn bất cứ ai. Lần trước Việt Kỳ để Đường Yên rời đi thì An Lộ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trong đáy lòng Việt Kỳ đang cất giấu một con mãnh thú mà chỉ có Đường Yên mới có khả năng ngăn lại.



“Không có việc gì.” Việt Kỳ khàn khàn nói, anh biết An Lộ lo lắng cái gì, lo lắng anh không kiềm chế được mà làm tổn thương Đường Yên.



Cánh môi truyền đến cảm giác nóng rực đau đớn, Đường Yên cực kì kinh ngạc, cô còn nhớ trước khi ngất đi thì đã được người ta cứu. Đường Yên cố gắng mở ánh mắt mỏi nhừ đau nhức ra, không nghĩ tới thuốc đó lại lợi hại như vậy, không biết mình đã hôn mê bao lâu rồi.



Nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng quen thuộc ở phía trên, có vẻ như cô đã nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu đó rồi, ngón tay Đường Yên giật giật, mở miệng nói: “Cám ơn!” Cô cô gắng ngồi dậy vì không có thói quen đưa lưng cho người xa lạ, hành động này từ khi làm bộ đội đặc chủng ở kiếp trước thì cô đã luôn ghi nhớ ở trong lòng. Không nghĩ tới khiếp này lại liên tục bị người ta hãm hại, liên tục bị thương... Khiến cô rất buồn bực, quả nhiên thế giới thay đổi thì có rất nhiều việc đều trở nên không giống nhau!



Nếu như ở kiếp trước thì với mức độ của loại thuốc này không có khả năng khiến cô hôn mê được. Anh Bác Dương nói đúng, cô còn cần phải tập luyện rất nhiều mới được, có khả năng thì sẽ càng sống lâu ở tận thế.



“Đừng!” Cả người Việt Kỳ cứng đờ, mạnh mẽ khống chế Đường Yên đang giãy giụa: “Tác dụng của thuốc vẫn còn, nằm thêm một chút nữa đã.”



Khóe miệng Đường Yên giật giật, cả người cứng ngắc khi bị người ta ôm ở trong ngực, trong mũi tràn đầy mùi hương nam tính nồng đậm xa lạ. Đường Yên hít sâu hai cái, đợi chút... Mùi vị lành lạnh này là của người đã cứu cô!



“Đường Yên, dị năng giả lôi điện, các anh đi đâu vậy?” Đường Yên đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt quét qua những người trong xe, rất mạnh... Mỗi một người trong xe đều rất mạnh, nhất là người đàn ông đang ôm cô, chỉ dựa vào khí thế này đã không có người nào có thể phản kháng rồi, dị năng giả cấp năm sao? Đáy lòng Đường Yên bất giác run lên, không thể tưởng tượng được tận thế tới chưa được nửa năm mà đã xuất hiện dị năng giả cấp năm. (nồ nố, sai rồi, không phải cấp năm:v)



“Việt Kỳ, dị năng giả song hệ băng hỏa, đang đi đến tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 ở Thanh Hải.” Việt Kỳ trả lời, ngay từ đầu anh đã không có ý định giấu diếm cái gì nhưng lời nói ra lại làm cho những người khác trong xe kinh ngạc, mọi người đều biết Việt Kỳ coi trọng Đường Yên nhưng không nghĩ tới lại quan trọng đến mức này, không hề kiêng dè mà tiết lộ lá bài tẩy của mình cho cô, anh không sợ Đường Yên bán đứng mình sao? (nồ nố, không phải song hệ:v)



“Song hệ?” Đường Yên chấn động, không nghĩ tới ngoại trừ Lưu Thấm Nhã vẫn còn có người thức tỉnh dị năng song hệ? Việt Kỳ... Rõ ràng trong tiểu thuyết không có xuất hiện người này? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, có vẻ như mọi chuyện đã lệch ra khỏi quy đạo của tiểu thuyết, Đường Yên cực kì hoảng hốt, nếu không giống như tình tiết trong tác phẩm, vậy thì những chuyện sau đó sẽ còn xảy ra sao?



Bàn tay đang đặt ở trên đùi nắm chặt lại, sắc mặt nhất thời trắng bệch, ánh mắt hoang mang phức tạp, cô nên làm cái gì bây giờ? Nếu tình tiết không còn là tình tiết, vậy tương lai sẽ trở nên thế nào?