Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 52 :

Ngày đăng: 20:25 21/04/20


“Thuần thú sư?” Hình Liệt Phong lặp lại ba chữ kia, nghi ngờ nhìn về phía Lưu Thấm Nhã. Lưu Hãn Vũ và Phùng Khải Dương cũng đầy mê mang, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã còn Việt Kỳ đang đứng ở xa thì cau chặt mày, ánh mắt sâu âm u nhìn Lưu Thấm Nhã, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười có vẻ sắc bén.



“Đúng vậy, thuần thú sư!” Đối mặt với sự đánh giá của mọi người, Lưu Thấm Nhã không có một chút luống cuống nào, khuôn mặt đẹp đẽ, thanh tao, lịch sự, hơi tái nhợt, con ngươi như nước trong suốt lóe lên sự tài trí và kiên định.



Nhìn Lưu Thấm Nhã bình tĩnh thong dong, cả người hiện lên sự thanh tao, kiêu ngạo thì Đường Yên híp mắt, tay phải vuốt ve vòng bạch ngọc chỗ cổ tay, khóe miệng hơi nhếch lên thành nụ cười trào phúng.



Đầu tiên Lưu Thấm Nhã thể hiện dị năng chữa khỏi hiếm thấy, sau đó thỉnh thoảng lại biểu lộ trí tuệ bất phàm, như vậy thì làm sao mọi người không chú ý cho được? Kiếp trước Lưu Thấm Nhã cũng dùng chiêu thức ấy làm cho tất cả mọi người ái mộ cô ta không thôi. Bất kể là Hình Liệt Phong, Giang Ly hay là Cao Phong thì người nào cũng không đơn giản nhưng vẫn bị Lưu Thấm Nhã xoay quanh. Quả nhiên nữ chính luôn có bàn tay vàng còn những người khác đều là vật hi sinh!



Làm cho Đường Yên thân là nữ phụ cực kì tức giận bất bình, cô híp mắt, nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã đang mở rộng bàn tay vàng, đáy lòng tức giận đến quay cuồng.



“Nói thử mộ chút, thuần thú sư là gì vậy?” Trong đôi mắt sâu thẳm của Lưu Hãn Vũ nổi lên một chút hứng thú, tiến lên hỏi.



Lưu Thấm Nhã này chẳng những thức tỉnh dị năng chữa khỏi hiếm thấy mà dung mạo còn xuất chúng, ngay cả tính tình cũng rất tốt, hoàn toàn không giống người phụ nữ chỉ biết nũng nịu, khoe khoang sắc đẹp của mình ở tận thế, đồng thời vẻ yên tĩnh, thanh cao này cũng không giống như đang giả bộ, ngay cả khuôn mặt cũng giống người cô đã mất tích của hắn. Năm đó cô hắn và em họ bỏ nhà ra đi, đi một lần gần hai mươi mấy năm, không nghĩ tới hai mươi mấy năm sau hắn lại gặp một cô gái có khuôn mặt tương tự như cô của mình ở tận thế.



Lưu Thấm Nhã không nhanh không chậm băng bó vết thương cho dị năng giả sau đó cầm miếng vải lau vết máu dính trên tay rồi chậm rì rì mở miệng nói: “Linh trưởng biến dị rất thông minh vì vậy rất khó trong việc bắt hay giết nó. Ở tận thế, các dị năng lần lượt xuất hiện trong đó có một loại người có năng lực đặc biệt, bọn họ được gọi là....thuần thú sư. Không biết ở đây có người nào chơi game online hay không, trong game online, thuần thú sư có thể làm cho thần thú phục tùng mình.”



“Đúng vậy, quả thật trong game online có loại người này.” Phùng Khải Dương gật đầu nói, gã rất thích các loại game online nên khi Lưu Thấm Nhã nói ra cái tên thuần thú sư thì gã cũng không xa lạ gì, gã còn nhiều lần chơi nhân vật thuần thú sư nữa là.



“Ý của Thấm Nhã chính là trong mấy người chúng ta có người có năng lực đặc biệt này sao?” Hình Liệt Phong nghi ngờ hỏi. Tận thế có rất nhiều dị năng giả thức tỉnh, có thuần thú sư thì cũng chẳng có gì lạ. Tuy nhiên không biết thuần thú sư có thật sự thần kí như vậy không? Thú biến dị có thực lực mạnh, làm sao cam tâm phục tùng con người được?



“Vâng! Hai mươi mấy ngày trước kia, ở tại Miêu Trại em đã từng tận mắt nhìn thấy có một người điều khiển được thú biến dị, thú biến dị cũng phục tùng người đó.” Lưu Thấm Nhã nói xong thì trong con ngươi trong trẻo bị bịt kín bởi một tầng hơi nước làm cho người ta cảm thấy xinh đẹp một cách mơ màng và yếu ớt, lông mi dài cong vút nhẹ nhàng lay động làm cho lòng người ngứa ngáy khó nhịn.



Tất cả đàn ông chung quanh đều bất giác nuốt nước miếng, theo tầm mắt của Lưu Thấm Nhã thì ánh mắt của mọi người đều dừng ở Đường Yên trên người. Ý tứ trong đó không cần nói cũng biết, hồng nhan họa thủy trong truyền thuyết chỉ sợ cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi!



Thấy dáng vẻ này của Lưu Thấm Nhã, trong lòng Đường Yên thầm giơ ngón tay cái lên, kĩ thuật diễn xuất này e là tượng vàng Oscar cũng không xứng với cô ta. Lưu Thấm Nhã dung hợp nhu nhược và thông mình lại làm một tạo nên một họa thủy đặc biệt xuất sắc làm cho ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người cô ta, còn ai chú đến việc dị năng chữa khỏi lúc nãy nữa? Không chỉ có vậy, sự vật hay sự việc mới đều làm cho người ta chú ý, nếu đổi lại là cô nói những lời này thì chỉ sợ là không bằng một phần ngàn của Lưu Thấm Nhã.



Người khác không hiểu Lưu Thấm Nhã nhưng cô bị cô ta hại vô số lần còn không hiểu sao? Người chết đều có thể bị cô ta nói thành người sống thì có gì kì lạ? Thuần thú sư là cái gì? Chẳng qua cũng chỉ là lời nói của Lưu Thấm Nhã mà thôi. Đường Yên không ngừng rít gào ở trong lòng nhưng trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì, vẫn lạnh băng giống như trước, giả bộ hoàn toàn không nghe thấy Lưu Thấm Nhã nói cái gì.
Những người bên cạnh Hình Liệt Phong thì đám người Việt Kỳ biến mất ở cuối đường thì không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Hình Liệt Phong và Lưu Hãn Vũ nhìn nhau, theo trong mắt đều là vẻ thận trọng. So với trước kia thì Việt Kỳ bây giờ mạnh hơn rất nhiều! Không hổ là người nhà họ Việt, làm cho bọn họ ghen tị đồng thời có chút tức giận. Đối với bọn họ mà nói thì Việt Kỳ giống như là một ngọn núi lớn vĩnh viễn không thể vượt qua được...



Đường Yên từ từ nhắm hai mắt lại, khi nhận thấy được có người tới gần thì hai mắt lạnh băng mở ra, nhìn chằm chằm Chu Thiến đang đi tới.



“Có việc gì không?” Đường Yên bình tĩnh đánh giá Chu Thiến trước mặt, không thể phủ nhận bất luận là dáng người hay là khuôn mặt thì Chu Thiến đều không hề thua cỏi Lưu Thấm Nhã. Chỉ là người bình thường nhưng có thể ở lại bên cạnh Phùng Khải Dương, nếu không có chút bản lĩnh thì làm sao làm được, tuy nhiên không biết lúc này cô ta tới đây làm gì?



“Khải Dương bảo tôi tới xem mọi người một chút, mọi người có cần tôi giúp gì hay không?” Chu Thiến nói, trong tay cầm một bó hòe gai.



“Không cần!” Đường Yên không thèm nhìn Chu Thiến mà trực tiếp từ chối.



“Hoa hòe gai này nở rất đẹp, không biết Đường tiểu thư có thích hay không?” Chu Thiến không cảm thấy xấu hổ khi bị từ chối, vẫn thản nhiên gai hoa hòe gai xuống trước mặt Đường Yên, sau đó nở nụ cười với ba người Miêu Trạch rồi xoay người rời đi.



Nhìn dáng người đong đưa của Chu Thiến lúc rời đi, Miêu Trạch khó hiểu nhìn chằm chằm hoa hòe gai trên mặt đất, vẻ mặt y như bị táo bón: “Chị Yên, có phải người phụ nữ này điên rồi hay không? Tuy hoa hòe gai này nở rất đẹp nhưng cô ta thật sự coi đây là trước tận thế sao? Còn có tâm tư mà thưởng thức hoa cỏ?”



Mạnh Lộ từ từ nhắm hai mắt, dựa vào vách tường. Giang Ly thì nhìn chằm chằm hoa hòe gai trên mặt đất, trong mắt hiện lên tò mò. Anh ta không ngay thẳng như Miêu Trạch nên biết Chu Thiến sẽ không bắn tên không có mục đích.



Đường Yên nhặt hoa hòe gai trên mặt đất lên, đưa lên mũi ngửi ngửi, khóe miệng cong lên có chút kì lạ, nói khẽ: “Hoa hòe gai biểu thị sự hữu nghị, cô ta có việc muốn chúng ta giúp. Người phụ nữ này rất khôn khéo!” Tuy rằng đã sớm biết Chu Thiến không đơn giản nhưng không nghĩ tới vừa mới gặp mà Chu Thiến đã đánh chủ ý lên cô rồi.



Đường Yên nhìn ngã tư đường tiêu điều qua khung cửa sổ, xa xa còn có thể nhìn thấy vài tên tang thi đang đi lại, chỗ này đã được dị năng giả thiết lập cảnh báo, nếu có tang thi, thú biến dị tới gần thì chuông báo động sẽ kêu lên. Không có giây phút nào mà Đường Yên cần tỉnh táo hơn lúc này vì cô đang ở tận thế.



“Hữu nghị?” Miêu Trạch hoang mang.



“Không có việc gì, không cần để ý tới.” Đường Yên hơi lắc đầu, nếu Chu Thiến thật sự có giá trị thì lôi kéo cũng không sao, tuy nhiên điều kiện tiên quyết là cô ta sống sót được sau chuyến đi Thanh Hải lần này.



Tuần sau tui đi học rồi nên không đăng liên tục được nữa nha