Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 54 :

Ngày đăng: 20:25 21/04/20


Editor: coki



"Nói mau, mày giấu vòng bạch ngọc ở đâu?" Nói xong, lưỡi dao nước trên tay Lưu Thấm Nhã không chút do dự chui vào trong thân thể Đường Yên. Ánh mắt của cô ta ác độc nhưng lại nóng rực nhìn chằm chằm Đường Yên, hỏi: "Có phải mày đã mở không gian bên trong vòng bạch ngọc hay không?"



Lưỡi dao nước còn đang nhỏ máu không có ý tốt lướt qua lướt lại ở quanh người Đường Yên. Vẻ mặt Lưu Thấm Nhã cực kì điên cuồng, cô ta cũng không thèm che giấu ham muốn có được vòng bạch ngọc. Nếu có được vòng bạch ngọc hơn nữa lại có dị năng chữa khỏi nghịch thiên thì cho dù đang tận thế, cô ta vẫn có thể đứng ở trung tâm của quyền lực.



"Không gian gì, tao không hiểu mày đang nói cái gì cả... Khụ khụ!" Vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt Đường Yên càng thêm tái nhợt, nói chuyện cũng trở nên đứt quãng. Đường Yên im lặng tập trung tinh thần lực lên trên người Lưu Thấm Nhã, cô muốn biết rõ rốt cuộc dị năng chữa khỏi đã xảy ra chuyện gì? Kỳ thực từ lúc Lưu Thấm Nhã thì trong đầu Đường Yên luôn tồn tại một ý niệm, nó thôi thúc cô phải đến gần Lưu Thấm Nhã. Đường Yên vội vàng chặt đứt suy nghĩ này, loại suy nghĩ này rất điên cuồng, nó muốn cắn nuốt Lưu Thấm Nhã.



Lúc ý niệm này xuất hiện thì Đường Yên rất chấn động. Rõ ràng Lưu Thấm Nhã là một con người nhưng cô lại muốn cắn nuốt cô ta, chuyện này quá điên cuồng rồi!



Vì vậy trên đường đến Thanh Hải Đường Yên đều cẩn thận né tránh Lưu Thấm Nhã vì cô lo lắng nếu mình không kiềm chế được mà cắn Lưu Thấm Nhã vài phát thì…..... Cô cũng không phải tang thi, tại sao lại muốn cắn người?



Thấy Đường Yên không còn nhiều hơi sức lắm thì Lưu Thấm Nhã cẩn thận dùng dị năng chữa khỏi kéo dài hơi thở cho Đường Yên.



Đường Yên cảm nhận được năng lượng màu xanh đang dũng mãnh tiến vào trong cơ thể, ngay sau đó cả người truyền đến cảm giác sảng khoái giống như là đang ở trên thiên đường! Loại cảm giác này quá tuyệt vời khiến Đường Yên càng muốn nhiều hơn... Nhận thấy điều này nên cô cố gắng kiềm chế cảm giác quái dị này lại!



Thấy Đường Yên phủ nhận việc không gian nên Lưu Thấm Nhã càng thêm phẫn hận, cô ta tạo thêm vài lưỡi dao nước sau đó biến khuôn mặt xinh đẹp của Đường Yên trở nên máu thịt be bét. Nhìn khuôn mặt cực kì xinh đẹp của Đường Yên bị dao nước cắt đến máu thịt bầy nhầy thì đột nhiên Lưu Thấm Nhã cảm thấy thoải mái. Trái tim bị đè nén vặn vẹo nhiều năm cũng thoải mái hơi rất nhiều, tươi cười lại càng thêm kinh khủng.



"Không hiểu sao, Đường Yên, mày đừng gạt tao. Tao rất mày, từ nhỏ mày đã ỷ lại, tín nhiệm tao, nhưng lần đó sau khi theo tao ra ngoài căn cứ thì bắt đầu phòng bị tao. Trước kia là tao không phát hiện nhưng bây giờ suy nghĩ lại một chút thì chắn hẳn lúc đó mày  đã biết được sự tồn tại của không gian. Nên sau này lúc tao hỏi mày về chuyện vòng bạch ngọc mày mới phủ nhận nhanh như vậy, không phải sao?" Lưu Thấm Nhã nói một cách khẳng định.



Lưu Thấm Nhã nhìn thấy Đường Yên chật vật không chịu nổi ngã ở dưới chân mình, nguyện vọng nhiều năm đã được thực hiện khiến tươi cười trên mặt cô ta càng thêm xán lạn nhưng cũng tức giận vì Đường Yên chết đã đến nơi rồi mà vẫn còn mạnh miệng. Lưu Thấm Nhã nghĩ trước kia Đường Yên gọi đến đuổi đi đối với mình, thậm chí còn nhục nhã mình vài lần mà bây giờ lại nằm hấp hối trên mặt đất khiến tâm lí bệnh hoạn của Lưu Thấm Nhã được thỏa mãn.



Thật là tự tin! Nhiều lần chạm trán trước kia đều bị Lưu Thấm Nhã nhẹ nhàng hóa giải, điều này làm cho Đường Yên cực kỳ khó chịu, cô nhìn tươi cười đắc ý hả hê trên khuôn mặt Lưu Thấm Nhã thì hơi cúi đầu, khóe miệng cong lên thành nụ cười lãnh.



"Vòng bạch ngọc  gì? Không gian gì? Lưu Thấm Nhã, hình như mày bị bệnh không nhẹ đâu." Đường Yên châm chọc nói. Chuyện vòng bạch ngọc cô cứ giả ngu giả dại xem như không biết nhưng nghe giọng điệu của Lưu Thấm Nhã thì có vẻ cô ta biết rất rõ lai lịch và tác dụng của vòng bạch ngọc.



"Đừng giả vờ giả vịt nữa, tao biết vòng bạch ngọc đang ở trên người mày, mau giao ra đây." Thấy Đường Yên không biết tốt xấu thì Lưu Thấm Nhã rất là chán nản. Cô ta cầm lấy lưỡi dao nước, cắt ngón trỏ của mình, một giọt máu đỏ tươi từ ngón tay của cô ta chảy ra.



Lúc giọt máu chảy ra thì thân thể Đường Yên không tự chủ được bắt đầu co rút. Rất muốn… rất muốn… Dục vọng bị áp chế không ngừng dâng lên Đường Yên dùng sức cắn đầu lưỡi của mình, mượn mùi máu tươi ở đầu lưỡi để khôi phục lại lý trí  sắp không khống chế được nữa, cũng may lực chú ý của Lưu Thấm Nhã luôn ở trên cổ tay Đường Yên nên không phát hiện ra sự khác thường của cô.



Lưu Thấm Nhã vừa để giọt máu chảy ra trong miệng vừa lẩm bẩm cái gì đó. Đáy lòng cô ta không yên, cô ta biết thành hay bại là dựa vào chuyện này. Rốt cuộc bên trong vòng bạch ngọc có một không gian hay không?


Đường Yên cúi đầu, hít sâu một hơi để ổn định trái tim đang đập thình thịch của mình.



"Làm sao bây giờ?" Đường Yên hỏi.



"Thế lực của hai nhà Hình, Lưu không nhỏ, cho dù ở quân khu trung tâm thì bọn họ vẫn có một chỗ đứng vững chắc, anh vốn muốn em không dính dáng đến chuyện này, không muốn..." Ánh mắt Việt Kỳ rất phức tạp nhìn Đường Yên, giống như không có cách dứt ra được.



"Theo lời anh nói thì quân khu trung tâm đã xảy ra chuyện gì sao?" Đường Yên hỏi, nhưng trong lòng đã nghĩ đến Lưu Thấm Nhã là mối nguy hiểm lớn nhất. Nếu như vậy thì Hạ Dĩnh không thể chết được, cái chết của Hạ Dĩnh chính là khởi điểm cho sự suy yếu của nhà họ Hạ, nếu Hạ Dĩnh không chết thì Hình Liệt Phong  không thể dễ dàng nắm được quyền không chế căn cứ Thanh Long như trước nữa.



"Chuyện quân khu trung tâm em biết càng ít thì càng tốt." Việt Kỳ lắc đầu, sự tồn tại của quân khu trung tâm càng ít người biết càng tốt.



"Vì sao?" Đường Yên nhíu mày, hỏi.



"Không tại sao cả, nếu em có thể trở thành dị năng giả cấp mười thì có lẽ anh sẽ nói ch em biết."



Nghe vậy khóe miệng Đường Yên giật giật, dị năng giả cấp mười... Hiện giờ ngay cả cấp năm cô cũng chưa vượt qua được nữa là, tuy nhiên điều này càng làm cho cô quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn.  Đường Yên ngẩng đầu đánh giá Việt Kỳ, không biết bây giờ Việt Kỳ là dị năng giả cấp mấy nhỉ?



"Đại ca." An Lộ đi đến.



"Có việc gì?" Việt Kỳ xoay người, nghi ngờ nhìn An Lộ.



"Đám người Phùng Khải Dương đã lên đến tầng năm mươi rồi, chúng ta có nên ra tay hay không?" An Lộ hơi ẩn mình, giọng nói lạnh lùng làm cho người ta có cảm giác chết chóc.



"Không cần, thứ kia không ở phía trên." Việt Kỳ nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt như có như không quét qua vách tường phía sau Đường Yên sau đó cong bàn tay lại, móc vào bức tường.



Đường Yên nghiêng người, dán lỗ tai vào vách tường thì nghe thấy phía sau vang lên tiếng gì đó: “Phía sau tường có gì đó."



"Tương Quốc Huy cũng không phải là đồ ngốc, ông ta đã đoán trước nên mới giấu thứ kia ở dưới đất." Việt Kỳ khinh thường nói: “Bảo bọn An Du vào hết đi, Hình Liệt Phong không ngốc, hẳn là sẽ nhận ra nhanh thôi. Khi bọn họ đến đây thì chúng ta phải lấy được thứ kia trước."



"Vâng." Trong mắt An Lộ hiện lên ánh sáng, không hổ là đại ca, vĩnh viễn đều lạnh lùng, quyết đoán như vậy.



Đường Yên mím môi, càng thêm tò mò về lai lịch của Việt Kỳ. Khô mộc quyết trong cơ thể đang không ngừng vận chuyển vòng tròn, tinh thần lực bị khô kiệt cũng dần dần khôi phục lại, hình như còn mạnh trước kia hai phần, phát hiện này làm cho Đường Yên cực kì vui sướng.