Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 55 :

Ngày đăng: 20:25 21/04/20


Trong nháy mắt tinh thần lực của Đường Yên đã bao trùm khắp cả tầng hầm ngầm, khóe miệng cô hơi cong lên, quả nhiên phía sau tường trống rỗng. Tinh thần lực men theo cầu thang đi xuống phía dưới, càng xuống thì càng cảm thấy tà khí âm u lạnh lẽo. Tin tức mà tinh thần lực truyền về làm cho Đường Yên cảm thấy không khoẻ, hơi thở kia khiến cô cực kì không thoải mái.



“Em thấy thế nào?” Việt Kỳ sờ vào vách tường, cẩn thận quan sát tình huống xung quanh tầng hầm ngầm.



Đường Yên hơi lui về phía sau, ánh mắt dừng ở trên người Mạnh Lộ: “Trong đó trống rỗng, Mạnh Lộ, em làm đi!” Ý của Đường Yên là bảo Mạnh Lộ dùng dị năng mở một cánh cửa ở trên bức tường này.



Hai tay Mạnh Lộ hiện lên tia sáng màu vàng đất, ngay sau đó chính giữa vách tường bắt đầu bị ăn mòn, một cái cửa rộng khoảng hai mét lập tức xuất hiện ở trước mắt mọi người. Ngay sau đó có một mùi thối rữa từ trong bóng tối truyền đến, Mạnh Lộ thu tay lại, ánh mắt cẩn thận nhìn xuống phía dưới cầu thang.



Vách tường rất ẩm ướt, nhựa đường dính đầy trên hành lang, trong không khí thoang thoảng mùi mặn đặc trưng của biển. Bởi vì vách tường rất ẩm ướt nên rong rêu mọc đầy trên đó đồng thời tản ra mùi hôi thối. Cả cầu thang đều bị bao trùm bởi những dây mây kì lạ, những dây mây này bò lan ra khắp xung quanh. Lúc tinh thần lực của Đường Yên chạm vào những dây mây thì cảm nhận được có đang co rút lại.



Đường Yên kéo Mạnh Lộ lại, dùng kiếm chỉ dây mây to bằng cánh tay ở trên bậc thang gần đó, dây mây này đang quấn quanh một cái xác, cái xác này đã bốc mùi hôi thối không chịu nổi, bị những dây mây quấn rất chặt. Chỗ này quá ẩm ướt, người này chết cũng đã lâu nên cái xác trở nên trắng bệch phù thũng, hai mắt lồi lên nhìn có vẻ rất đáng sợ!



“Những sợi dây mây này rất quái dị, cẩn thận đừng tới gần nó!” Đường Yên vừa mới nói xong thì đột nhiên có một tiếng hét vang lên. “A!” Một cái bóng màu xanh nhanh như tia chớp quét qua chỗ An Du đang đứng, nhìn kĩ thì là một sợi dây mây mềm dẻo đang bò lên mắt cá chân trái An Du, những cái gai tên đó thì đâm vào da thịt cô ấy muốn kéo cô ấy vào trong cầu thang tối tăm kia.



Quá nhanh!



Tất cả mọi chuyện phát sinh chỉ trong chớp mắt, Việt Kỳ hồi phục tinh thần lại trước tiên, anh nhanh chóng ngưng tụ đao băng trong tay rồi chém mạnh xuống.” Chỗ sợi dây mây bị chém đứt rỉ ra một chất dịch màu xanh biếc, chỉ trong nháy mắt những dây mây đang bò đầy trên cầu thang đã biến mất. Trên mặt đất chỉ còn lại một đoạn dây mây dài khoảng nửa mét màu xanh đang không ngừng vặn vẹo và vẫn cố quấn quanh mắt cá chân trái của An Du.



An Du kinh hoảng, ngồi xổm xuống vén ống quần lên, trên mắt cá cô xuất hiện vô số lỗ nhỏ, ở những lỗ nhỏ đó có chất dịch màu xanh biếc hòa lẫn với mà, rất là kì lạ! An Du lắc đầu muốn thoát khỏi tình trạng choáng váng, Lâm Mông lập tức phát hiện ra An Du không thích hợp nên nhanh chóng đỡ An Du chỉ chực ngã xuống.



“Thực vật, là thực vật biến dị.” Đường Yên bình tĩnh nói rồi mở ba lô lấy ra một lọ thuốc giải độc, bảo Lâm Mông cho An Du uống vào: “Trong những cái gai của dây mây này có độc tố, nếu bị nó đâm thì sẽ choáng váng rồi ngất đi, không ngờ những loại thực vật cũng bắt đầu mơ ước đến loại người rồi.” Đường Yên lấy một bình thuốc khác ra phân phát cho mọi người, người thay đổi, động vật thay đổi, hiện tại đến phiên thực vật sao?



Việt Kỳ ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm đoạn dây mây đang vặn vẹo trên mặt đất kia, khóe miệng hơi nhếch lên: “Nhất định phải mang thứ kia đi, dị biến ở Thanh Hải đã vượt xa dự đoán lúc đầu rồi.” Sau đó Việt Kỳ khởi động dị năng hệ hỏa, thiêu trụi đoạn dây mây kia thành một đống tro tàn.



“Thực vật sợ lửa, dị năng giả hệ hỏa đi trước để giải quyết chúng nó!” Mặc kệ những người đó có kế hoạch cái gì, chuyện dị biến này không chỉ thúc đẩy tang thi, thú biến dị phát triển trí tuệ mà ngay cả thực vật cũng đều biến dị, nếu không nhanh chóng tiêu hủy thứ kia thì chỉ sợ kế tiếp sẽ tổn thất rất nặng nề.



Việt Kỳ nhắm mắt lại sau khi mở mắt ra thì trong đó chỉ còn lạnh lùng: “An Lộ, mau liên lạc với các lão, bảo bên kia nhanh chóng chuẩn bị tiếp nhận thứ đó, việc này nhà họ Việt không nhúng tay vào không được đồng thời cũng bảo bọn họ đề phòng nhà họ Hình và nhà họ Lưu, chuyện lần này hai nhà bọn họ không thoát được liên quan.”



“Em đã biết!” An Lộ xoay người, lấy ra một cái máy truyền tin nhỏ sau đó liên lạc với các lão của quân khu trung tâm, nhân tiện để cho nhà họ An và nhà họ Việt trao đổi.



Trong không gian âm u ẩm ướt, bốn phía có không ít các thi thể, từ quần áo của những người này thì không khó để nhận ra bọn họ là nhân viên nghiên cứu của tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181, cái chính là tại sao bọn họ lại chết ở chỗ này? Lúc tận thế mới chỉ bắt đầu thì những giáo sư thuộc viện nghiên cứu đều được mang đi đầu tiên, không có lí gì lại chết ở chỗ này cả, trừ phi bọn họ từ chối cành oliu của chính phủ.
“Tang thi, thú biến dị đều thay đổi và tiến hóa, dị năng giả cũng như thế! Vì sao dị năng giả không thể hình thành hạch năng lượng được? Chỉ là trước kia không có ai biết việc này mà thôi!” Việt Kỳ lạnh lùng nói, sau đó đưa lăng tinh cho Đường Yên: “Lăng tinh của dị năng giả có thể chuyển hóa một trăm phần trăm, có nghĩ là thế nào thì tôi nghĩ việc này mọi người đều hiểu, việc này tốt nhất là không nên tiết lộ ra ngoài, nếu không....”



Lúc dị năng giả hấp thu tinh hạch và huyết hạch thì tối đa chỉ có thể chuyển hóa được khoảng 80% năng lượng trong đó nên chuyển hóa 100% là gì thì không cần Việt Kỳ giải thích, trong đáy lòng của mọi người đều hiểu rõ. Điều này cũng làm có nghĩa là có thể dị năng giả cấp cao sẽ vì thăng cấp mà săn bắt dị năng giả cấp thấp, gà nhà đá nhau!



“Chẳng lẽ năng lượng của tinh hạch và huyết hạch đều không thể chuyển hóa 100% được sao?” Đường Yên nghi ngờ, nắm chặt lăng tinh sau đó ngẩng đầu nhìn Việt Kỳ, cô vẫn luôn cho rằng năng lượng trong tinh hạch và huyết hạch đều có thể chuyển hóa 100%, chẳng lẽ không đúng như vậy?



“Không thể, nhiều nhất chỉ có thể chuyển hóa được 80%, đương nhiên cũng có một số người có thể chất đặc biệt thì có thể chuyển hóa được 90%. Không ai có thể chuyển hóa được 100% cả.” Việt Kỳ giải thích, việc này ở quân khu trung tâm cũng không phải bí mật, trong bốn căn cứ lớn cũng có không ít người biết. Có thể chuyển hóa 90% có nghĩa là tuy hai dị năng giả đó đồng cấp nhưng tương lai sẽ chênh lệch nhau rất nhiều!



“Là như vậy sao?” Đường Yên nhanh chóng cúi đầu, che giấu kinh ngạc trong mắt. Cô vẫn luôn cho rằng tinh hạch có thể chuyển hóa toàn toàn, như vậy về sau không thể hấp thu tinh hạch hoặc là huyết hạch ở trước mặt người khác được. Việc cô có thể chuyển hóa 100% tinh hạch và cùng huyết hạch tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, nếu không sẽ rất phiền toái.



Đường Yên đưa cái hộp cho Việt Kỳ, cô biết Hình Liệt Phong và Lưu Hãn Vũ đều nhìn chằm chằm thứ này, giữ nó tuyệt đối là phiền phức cực lớn. Mặc dù rất hiếu kỳ nhưng cô vẫn hiểu được nặng nhẹ! Việt Kỳ vừa nhận thứ đó thì bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân.



Việt Kỳ liếc mắt ra hiệu với An Lộ, An Lộ nhanh chóng nhận lấy cái hộp trong tay Việt Kỳ rồi bỏ vào không gian. Sau đó vẻ mặt bình tĩnh làm như không có chuyện gì thanh lí đại sảnh bởi vì không có cây đại thụ biến dị trấn giữ nên đám tang thi bị áp chế bấy lâu nay tuôn ra ào ào như ong vỡ tổ.



“Việt Kỳ!” Lưu Hãn Vũ từ bên ngoài vọt vào, theo sát phía sau là một đám người.



“Có việc gì không?” Việt Kỳ cầm súng, không quay thèm quay đầu lại mà tập trung bắn chết những tang thi đang chen chúc bò ra khỏi rãnh dinh dưỡng. Anh nhìn bức tường bị sập phía sau rãnh dinh dưỡng, không nghĩ tới Tương Quốc Huy lại điên cuồng như vậy, đằng sau bức tường đó giam giữ mấy trăm người, hẳn là đây là nơi mà ông ta làm thí nghiệm nên sau khi bệnh độc tang thi bùng nổ thì những người bên trong không một ai chạy thoát cả.



“Thứ kia ở đâu rồi?” Hai mắt Lưu Hãn Vũ trợn tròn, hung tợn nhìn mọi người trong đại sảnh. Hình Liệt Phong đứng ở phía sau Lưu Hãn Vũ, ẩn giấu chính mình nhưng hai mắt lại nhìn thẳng vào Đường Yên, anh mắt bí hiểm làm cho người không đoán ra lúc này Hình Liệt Phong đang suy nghĩ cái gì.



Đường Yên nhún vai, hoàn toàn không để ý Hình Liệt Phong. Lúc nãy bọn họ đã xé rách mặt nên không cần tiếp tục giả bộ nữa, chỉ là lúc này không thấy bóng dáng đám người Hạ Dĩnh làm cho Đường Yên có chút bất an.



“Thứ gì?” Việt Kỳ lạnh nhạt nói, lúc này mọi người đều đang bận tiêu diệt tang thi, không ai rảnh để ý đến ánh mắt như muốn ăn thịt người của Lưu Hãn Vũ cả: “Chuyện dị biến ở Thanh Hải, tôi sẽ điều tra rõ ràng, hi vọng là không có liên quan gì đến hai nhà Hình, Lưu, nếu không thì các lão bên kia nhất định sẽ không bỏ qua!”



Nói xong thì Việt Kỳ thu hồi súng ống, không thèm quay đầu lại mà đi ra khỏi đại sảnh.



Mấy người Đường Yên cũng đi theo, lúc cô đi ngang qua chỗ Hình Liệt Phong thì nghe thấy giọng nói cực kì lạnh lẽo: “ Cảm ơn cô đã chăm sóc cho Thấm Nhã, thay tôi gửi lời hỏi thăm đến bác sĩ Đường!”



“Tôi sẽ nói!” Đường Yên ngừng lại một chút sau đó lướt qua Hình Liệt Phong đi ra ngoài. Trên khuôn mặt lạnh lẽo của Đường Yên lóe lên ngọn lửa rồi biến mất. Hình Liệt Phong thật sự tưởng rằng cô dễ bắt nạt sao? Nhưng nhà họ Hình còn chưa có mộ tay che trời ở căn cứ Thanh Long mà vẻ mặt Hình Liệt Phong lại chắc chắc, chẳng lẽ Hạ Dĩnh thật sự đã xảy ra chuyện gì sao?