Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 56 :

Ngày đăng: 20:25 21/04/20


“Lúc trở về căn cứ thì nhớ tránh xa nhà họ Hình ra, chờ anh tới tìm em.” Việt Kỳ nghiêm túc nhìn Đường Yên, lần này anh nhúng tay can thiệp vào chuyện dị biến của Thanh Hải nhưng nhất định hai nhà Hình, Lưu sẽ không từ bỏ ý đồ, anh phải trở về quân khu trung tâm một chuyến mà căn cứ Thanh Long lại cách quân khu trung tâm khá xa, ngoài tầm tay với của anh nên nếu Hình Liệt Phong thật sự muốn làm cái gì đó thì chỉ sợ là anh tới không kịp.



“... Ừ!” Đường Yên im lặng một lát rồi gật đầu. Khi nhìn thấy ánh mắt đầy áy náy của Việt Kỳ thì Đường Yên đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ. Cô là Đường Yên nhưng không phải là Đường Yên chân chính cho nên phần tình cảm này cô không thể trả được...



“Cất kỹ những thứ này, bên trong trung tâm nghiên cứu sinh hóa có nội gián nên nhớ nhắc bác sĩ Đường phải cẩn thận.” Việt Kỳ đưa một cái túi cho Đường Yên, bên trong toàn là tinh hạch và huyết hạch, tuy nhiên hình như trong đó còn có không ít lăng tinh. Đột nhiên lúc này Việt Kỳ lại hỏi: “Tại sao không thấy vòng bạch ngọc của em nữa?”



Đường Yên nhìn Việt Kỳ, trong lòng rất giật mình. Việt Kỳ cũng biết chuyện vòng bạch ngọc tay sao, chuyện này... có vẻ còn phức tạp hơn trong tưởng tượng của cô. Đường Yên không nhìn Việt Kỳ mà cúi đầu xuống.



“Nội gián.” Đường Yên thì thầm hai chữ này, ngay cả Việt Kỳ cũng biết trung tâm nghiên cứu sinh hóa có nội gián, xem ra Nhà họ Hình thật sự là không còn kiên nhẫn muốn Triệu Thiên Lâm lên đứng đầu trung tâm nghiên cứu sinh hóa rồi. Đường Yên cũng không từ chối tinh hạch mà Việt Kỳ đã đưa cho, cô nhìn mấy người Việt Kỳ, An Du thực lực yếu nhất cũng mạnh hơn cô, có lẽ vì vậy nên bọn họ không thèm quan tâm đến những thứ này: “Tôi biết nên làm như thế nào, thuận buồm xuôi gió!”



Đường Yên dứt lời thì không nhìn Việt Kỳ nữa mà quay đầu đi về hướng ngược lại.



“Đại ca, nếu đã luyến tiếc như vậy thì vì sao không cùng cô ấy trở về căn cứ Thanh Long?” An Du nhíu mày, tính tình của Đường Yên rất hợp khẩu vị với cô. Đây là tận thế, cô rất khinh thường những người phụ nữ dựa vào đàn ông để sống sót hoặc giả bộ ngây thơ thiện lương, thật là buồn cười! Ở tận thế này có thể dựa vào ai chứ, ngoại trừ mình ra thì còn có thể dựa vào ai nữa đây?



“Vẫn chưa tới lúc, chúng ta không tiện nhúng tay vào chuyện của căn cứ Thanh Long.” Việt Kỳ lạnh lùng nói. Nếu nhà họ Việt nhúng tay vào thì nhà họ Hình, nhà họ Lưu sẽ càng ra tay trắng trợn hơn. Quân khu trung tâm luôn muốn bảo trì thế cân bằng cho nên bọn họ không thể ra tay được, Hình Liệt Phong có thể mượn danh tiếng của nhà họ Hạ để hành động nhưng anh lại không được. Nhà họ Việt đã thoái lui từ lâu, nếu tùy tiện ra tay thì sẽ đánh vỡ thế cục cân bằng đang có.



“Các lão muốn chúng ta nhanh chóng trở về quân khu trung tâm.” An Lộ thu hồi máy truyền tin, nói ý tứ của các lão bên quân khu trung tâm.



“Đi thôi.” Việt Kỳ liếc nhìn bóng lưng của Đường Yên sau đó xoay người lên xe. Ở tận thế chỉ cần sống là sẽ có cơ hội gặp nhau. Hi vọng lần gặp tiếp theo cô sẽ nhớ được anh. (Vì hai lần trước đều không nhớ được đó, có ai còn nhớ hơm hè)



Lúc rẽ qua một góc đường thì mấy người Đường Yên nhìn thấy Chu Thiến đang lười biếng dựa vào một cây đèn đường bọn họ chậm rãi đi tới. Trong mắt cô ta lóe lên một chút ánh sáng, tóc đen tung bay theo gió. Lúc Đường Yên sắp lướt qua thì cô ta mới mở miệng.




“Tại sao cô lại ở chỗ này?” Đường Yên ra vẻ vô tình hỏi.



“Bị người ta lừa gạt, lần này may mắn có cô giúp đỡ.” Hạ Dĩnh nghiêm túc nói cảm ơn, nơi này hoàn toàn không có vật tư gì cả. Cô đã cẩn thận kiểm tra tòa nhà Thuận Phát mấy lần nhưng ngoại trừ đồ điện thì hoàn toàn không có lấy một chút đồ ăn, vậy thì chỉ có một khả năng là Hình Liệt Phong đã lấy nhóm vật tư này đi sau đó thiết lập bẫy chờ cô nhảy vào.



“Không có gì.” Nhìn thấy vẻ mặt tối tăm của Hạ Dĩnh, ánh mắt Đường Yên chợt lóe lên, chẳng lẽ Hạ Dĩnh không tìm thấy nhóm vật tư trong kho hàng nhà họ Lôi sao? Rất có khả năng này, chắc chắn nhà họ Lôi sẽ không giấu nhóm vật tư đó ở những chỗ mà người khác dễ dàng tìm thấy được, nghĩ vậy, Đường Yên lên tiếng an ủi Hạ Dĩnh vài câu sau đó thuận tiện nói sang chuyện Trương Tùng. Trong chuyến đi này Hạ Dĩnh đã nổi lên vướng mắc với Hình Liệt Phong, lần này nếu cô không nhúng tay vào thì chỉ sợ Hạ Dĩnh sẽ toàn quân bị diệt cho nên cô không lo Hạ Dĩnh không tin lời cô nói.



“Trương Tùng?” Hạ Dĩnh nghi ngờ, liếc mắt nhìn Đường Yên, Trương Tùng là cảnh vệ bên cạnh ba cô, rất kín tiếng ở trong căn cứ, nếu không phải Trương Tùng canh gác cửa Nam thì bình thường cô sẽ không sát khí: “Trước kia hắn là cảnh vệ bên cạnh ba tôi, sau khi tận thế thì ba tôi bảo hắn canh gác cửa Nam. Hắn thế nào?”



“Cẩn thận với hắn!” Đường Yên đứng thẳng lên, Hạ Dĩnh đã may mắn thoát được hai lần nhưng chắc chắn Hình Liệt Phong sẽ dừng tay. Nhà họ Hình tính toán đã lâu rồi, tuy rằng chuyến đi đến Thanh Hải lần này không diệt trừ được Hạ Dĩnh nhưng chỉ cần căn cứ Thanh Long bị tang thi tấn công thì người tổn thất lớn nhất vẫn là nhà họ Hạ. Nhà họ Hình lại mượn cơ hội này để nổi dậy thì lo gì không thể cướp được quyền khống chế của căn cứ Thanh Long.



Trong tác phẩm có viết Hình Liệt Phong mượn chuyến đi đến Thanh Hải để tiêu diệt Hạ Dĩnh. Sau đó lại mượn tay Trương Tùng mở cửa phía Nam để cho Ba Hành Giả vào thành. Trước kia Đường Yên còn cảm thấy rất kì lạ, cô không hiểu tại sao Hình Liệt Phong lại cả gan cho tang thi vào căn cứ như vậy, làm như vậy cho dù nhà họ Hạ, nhà họ Từ bị tổn thất nặng nề thì nhà họ Hình cũng không thể thoát được. Làm thế không khác gì giết địch nhưng cũng tự chặt đi cánh tay của mình, không phải ai cũng có thể làm ra loại chuyện như thế này được.



Nhưng lầnn này sau khi gặp ông già họ Lưu ở tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 thì cô mới xem như hiểu được vì sao nhà họ Hình lại không e sợ gì cả. Hóa ra bọn họ đã khống chế được tang thi biến dị nên không cần lo lắng sẽ làm người mình bị thương. Rốt cuộc cây sáo dọc kia là cái gì? Thực lực của ông già họ Lưu đó quá mạnh mẽ, cô đấu không lại, tuy nhiên nếu bây giờ có thể chiếm được tiên cơ thì sau này sẽ thoải mái hơn.



“Ý của cô là gì?” Hạ Dĩnh kéo lê thân thể bị thương nặng, chống vào vách tường đứng dậy. Trên khuôn mặt lộ ra sát khí tàn nhẫn, người tên Trương Tùng này, cô không chỉ quen biết mà còn hết sức quen thuộc.



“Có tin hay không là tùy cô, những gì nên nói thì tôi đã nói hết rồi.” Hãy đến diễn đàn để đọc truyện nhanh nhất và ủng hộ editor. Đường Yên nói xong thì tò mò liếc nhìn Trịnh Nhiên đi theo phía sau Hạ Dĩnh. Trịnh Nhiên cười khẽ, bình tĩnh đón nhận ánh mắt của Đường Yên làm cho Đường Yên không hiểu ra sao nhưng cũng không từ chối thiện ý làm quen của Trịnh Nhiên. Lần trước cô đã cảm thấy hành vi của người này rất kì quái, tuy nhiên cũng không nghĩ nhiều.



Đường Yên thoáng nhìn có một tên tang thi núp ở phía sau nên không nghĩ nhiều mà vẫy tay tạo hai tia sét đánh thẳng xuống. Sau khi vượt qua cấp năm thì việc sử dụng dị năng càng thêm thành thạo. Phải nhanh chóng giải quyết nhóm vật tư của nhà họ Lôi ở tòa nhà Thuận Phát này sau đó hấp thu một ít tinh hạch, tranh thủ đến lúc trở về căn cứ phải tăng lên được cấp sáu.