Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 61 :

Ngày đăng: 20:25 21/04/20


editor: coki



Trăng treo trên ngọn cây, gió đêm lạnh lẽo lạnh lẽo thổi qua, Hạ Dĩnh quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn kho hàng trống rỗng, cuối cùng không nói gì cả mà theo sát bước chân của Đường Yên nhanh chóng cùng mọi người dọn dẹp chiến trường. Bọn họ đứng ở một góc của kho hàng nhìn về trung tâm thương mại dưới đất ở phía xa, dường như còn có thể thoáng nghe được tiếng đánh nhau và tiếng kêu thảm thiết.



"Trịnh Nhiên, phóng lửa!" Đường Yên nhíu mày, nhìn trung tâm thương mại dưới đất sau đó quay sang bảo Trịnh Nhiên ra tay.



Đôi mắt Trịnh Nhiên chợt lóe lên, khóe miệng hơi cong lên thành nụ cười sau đó vung tay lên tạo thành một ngọn lửa cực nóng bắn thẳng về phíang kho hàng. Trong chớp mắt kho hàng bỏ hoang đã bị bao quanh bởi ngọn lửa bốc lên tới tận trời, cả đường chân trời như bị ngọn lửa nhuộm đỏ.



Khóe miệng Hạ Dĩnh giật giật, liếc nhìn Đường Yên đang kiêu ngạo đứng ở trên nóc nhà. Đủ dứt khoát! Đủ ngoan độc! Không biết sau khi Hình Liệt Phong thoát ra thấy cảnh tượng này thì có thể tức tới hộc máu hay không? Hạ Dĩnh tưởng tượng ra cảnh Hình Liệt Phong luôn nhã nhặn nho nhã bỗng dung trở nên vặn vẹo dữ tợn thì trong đáy lòng lập tức cảm thấy thoải mái, suốt dọc đường đi cô đã phải chịu không ít đau khổ, lần này rốt cục cũng đến lượt cô nhìn Hình Liệt Phong phát điên!



"Đi thôi! Trời sắp sáng rồi, chúng ta nên xuất phát thôi." Đường Yên cười nói.



Ngay sau đó bọn họ xoay người trở về ngôi nhà dân trước đó, bỏ lại một đống tàn chờ Hình Liệt Phong tới nhận.



Bên trong trung tâm thương mại dưới đất.



Đám người Hình Liệt Phong nhanh chóng đi vào bên trong trung tâm thương mại, Đỗ Dương cực kì nghiêm túc nhìn chấm đỏ đang không ngừng lóe lên trên thiết bị định vị, đã hai mươi mấy phút trôi qua nhưng hình như chấm đỏ đó không di chuyển, anh ta có chút lo lắng nói: "Ở phía trước nhưng rất kỳ quái... Mọi người cẩn thận một chút!"



Suốt dọc đoạn đường này bọn họ đã giết không ít nhện biến dị nhưng vẫn luôn cảm thấy yên tĩnh quá mức. Bên trong trung tâm thương mại dưới đất có nhiều nhện biến dị ẩn núp như vậy thì không có khả năng đám người Đường Yên không gặp được nhưng lại không có một chút động tĩnh nào cả... Chẳng lẽ toàn quân bị diệt sao? Đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi, chưa tới nửa giờ mà toàn quân bị diệt sao? Không thể nhanh như vậy được.



"Á..." Đột nhiên một dị năng giả bị tơ nhện cuốn lấy kéo vào bên trong, tiếp theo đó là tiếng thét thê lương chói tai sau đó mọi thứ lại trở nên yên tĩnh. Đám người Hình Liệt Phong nhìn nhau, trong lòng hiện lên vẻ bất an.



Hình Liệt Phong dùng tinh thần lực để tra xét tình huống bên trong, bỗng nhiên sắc mặt của hắn trở nên xanh mét, khí thế kinh người: “Đáng chết, trúng kế rồi! Mọi người chuẩn bị mở đường máu."



Sau khi thấy rõ cảnh tượng bên trong thì Hình Liệt Phong hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước. Tình cảnh chém giết máu me bên này hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến mấy người Đường Yên, sau khi bọn họ rút lui khỏi kho hàng thì lập tức trở về ngôi nhà đã dừng chân trước đó, nhanh chóng thu dọn hành trang, chuẩn bị rời đi trong đêm. Vất vả cả một đêm, cuối cùng trời cũng hừng sáng nhưng Đường Yên vẫn quyết định tiếp tục lên đường, nhanh chóng trở về căn cứ.



*************


"Muốn đi qua hả, được thôi." Khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Đường Yên thì đầu tiên Lý Kế Lượng rất bực bội nhưng ngay sau đó lại cười nói: "Chỉ cần em đi theo anh mấy đêm, đừng nói đi qua, muốn ở lại đây cũng chỉ là một câu nói mà thôi."



Ánh mắt Giang Ly lạnh như băng đảo qua đám người Lý Kế Lượng, một dị năng giả cấp hai mà cũng dám nói ẩu nói tả như vậy thật sự là đúng là người không biết không sợ! Giang Ly dừng xe lại sau đó xuống xe, lạnh lùng nói: "Gió quá lớn, vừa rồi anh nói cái gì vậy? Chúng tôi không có nghe rõ, phiền anh nói lại thêm lần nữa được không?"



Giang Ly và Mạnh Lộ một đứng ở trái, một đứng ở phải,vẻ mặt mọi trong xe đều rất thoải mái. Tang thi bò cấp năm cũng chưa là gì thì làm sao bị mấy tên dị năng giả cấp thấp dọa được.



Nghe được lời nói lạnh lùng, trào phúng của Giang Ly, Lý Kế Lượng nhất thời thẹn quá thành giận, lập tức dùng dị năng muốn dạy dỗ Giang Ly. Khuôn mặt Chu Nhã hiện lên nụ cười trào phúng, trong mắt lại hiện lên vẻ ghen tị.



Giang Ly thoải mái né tránh quả cầu nước mà Lý Kế Lượng ném tới sau đó tạo một gai đất xẹt qua bắp đùi Lý Kế Lượng, cảm giác nóng bừng đó làm cho Lý Kế Lượng kinh ngạc. Trong mắt hắn hiện lên hốt hoảng, nhanh chóng ngồi xổm xuống, lúc này hắn mới nhận ra đối phương cũng là dị năng giả hơn nữa thực lực không thấp hơn mình. Hắn sờ soạng giữa hai chân, sau khi cảm thấy không có việc gì mới lấy lại tinh thần, hung tợn trừng mắt nhìn Giang Ly đồng thời suy nghi nên làm như thế nào để trả thù.



Thấy dáng vẻ hoảng sợ của Lý Kế Lượng, Miêu Trạch đang ngồi trong xe tức giận cười thành tiếng, chỉ dựa vào một chút bản lãnh này mà dám nhìn chằm chằm chị Yên, thật sự là muốn móc mắt của hắn ra. Trong mắt Miêu Trạch hiện lên thô bạo, cậu đã trải qua vô số lần giãy giụa giữa sống và chết nên không còn là cậu trai nhát gan, chỉ biết trốn tránh, khóc trộm như khi còn ở Miêu Trại nữa.



Đường Yên xuống xe, ánh mắt lạnh như băng đảo qua người Lý Kế Lượng: “Anh nói muốn tôi ở cùng anh mấy tối?" Hãy đến diễn đàn để đọc truyện nhanh nhất và ủng hộ editor. Giọng nói Đường Yên mềm mại đáng yêu nhưng lại lộ ra sát khí lạnh lẽo, ánh mắt nghiêm nghị, cao ngạo đảo qua người Lý Kế Lượng sau đó tập trung dị năng trong lòng bàn tay, lôi điện làm không khí chung quanh rung động. Đường Yên nhắm mắt lại, bổ thẳng xuống bên cạnh Lý Kế Lượng.



Lôi điện sát qua bên tai Lý Kế Lượng sau đó rơi xuống đất cách hắn ta nửa mét: “Ầm rầm.... " Tiếng vang rất lớn, chỉ trong nháy mắt mặt đất đã nổ tung tạo thành một cái hố to sâu khoảng năm mét. Đường Yên mở bàn tay ra, lôi điện tập trung trên mười đầu ngón tay lộ ra ánh sáng lạnh lẽo (tưởng tượng như có mấy tia sét nhỏ nhỏ bao quanh mấy đầu ngón tay ấy, ai hay xem dị nhân là biết nè:v), vẻ mặt không chút thay đổi nhưng khí thế khiếp người không còn gì để nói lại đang tràn ra.



"Tôi... Tôi..." Lý Kế Lượng sợ hãi đến mức xụi lơ, ngay sau đó trên quần hắn ta tản ra mùi khai của nước tiểu. Đường Yên liếc nhìn đũng quần ướt đẫm của Lý Kế Lượng, khóe miệng cong lên thành nụ cười nhạt có pha chút khinh thường sau đó bảo Miêu Trạch để lại một ít vật tư còn cô thì không thèm nhìn nữa mà quay đầu lên xe.



"Chi bằng chúng ta hãy ở lại đây nghỉ ngơi một chút đã." Hạ Dĩnh nhìn quét một vòng thôn Cao Điền, ở đây không có gì khác trước tận thế cả, ven đường vẫn có thể nhìn thấy gà vịt đi kiếm ăn, có chuồng heo lại còn chăn nuôi gia cầm. Điều này làm cho mấy người Đường Yên hơi giật mình. Chỗ nào bọn họ đi qua cũng toàn là phế tích do tang thi xâm chiếm để lại nên chưa bao giờ nhìn thấy địa phương không khác gì so với trước tận thế như thôn Cao Điền.



"Đúng vậy! Chị Yên, chi bằng chúng ta hãy đổi một ít gà vịt với mọi người ở nơi này, đã rất lâu chúng ta chưa được ăn thịt tươi rồi." Miêu Trạch nuốt nước miếng, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm gà mẹ đang thảnh thơi kiếm ăn ở ven đường.



Đường Yên nhìn thoáng qua gà mẹ đang bị Miêu Trạch nhìn chằm chằm sau đó gật đầu: “Cũng tốt, sau tận thế thì những chỗ yên bình như thế này không còn nhiều lắm. Nhìn thoáng qua thì thôn Cao Điền này có vẻ rất yên tĩnh, tự tại."



"Đúng vậy!" Hạ Dĩnh lau chùi súng ống sau đó giắt nó ở bên hông rồi dẫn đầu mọi người xuống xe.



Đường Yên yên lặng đánh giá thôn Cao Điền, cân nhắc một chút xem thử có nên bỏ gà vịt vào không gian hay không. Bây giờ bọn họ không có nhiều cơ hội nhìn thấy gà vịt, bọn chúng đều được căn cứ liệt vào cơ mật bậc một vì lắng sẽ bị lây bệnh độc tang thi rồi theo đà đó tang thi hóa. Cô dùng tinh thần lực chọn vài miếng đất ở trong không gian sau đó vây lại. Lúc này Đường Yên đưa mắt nhìn liễu rủ bên bờ sông của thôn Cao Điền, hình như trong sông còn có cá nhỏ đang bơi lội sau đó cô tiếp tục phóng tầm mắt ra xa, cách đó không xa, bên cạnh nông trại có vài hồ nuôi cá không lớn không nhỏ, có vẻ như thu hoạch của bọn họ ở thôn Cao Điền này sẽ không nhỏ.