Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 62 :

Ngày đăng: 20:25 21/04/20


editor: coki



Người dân trong thôn vốn có chút sợ hãi nhưng sau khi nghe thấy mấy người Đường Yên nói muốn mua một ít thổ sản vùng núi cùng gà vịt và các loại gia cầm thì nhất thời dấy lên hi vọng. Sau khi Lý Kế Lượng bỏ chạy về thôn Cao Điền thì lập tức phong tỏa cả thôn Cao Điền lại. Thôn Cao Điền đã quen tự cung tự cấp nhưng người dân trong vùng vẫn muốn ăn những thứ khác. Muối trong thôn đã hết từ lâu nên có vài nhà đã lâu không được nếm mùi vị của muối nên khi nghe thấy mấy người Đường Yên muốn mua đồ thổ sản vùng núi và gia cầm thì lập tức giới thiệu đồ của mình xem thử có thể trao đổi một vài thứ với Đường Yên hay không, bây giờ tiền là thứ không đáng giá nhất  nên bọn họ đều dùng phương pháp trao đổi. Trong xe Đường Yên lại có không ít những đồ điện và đồ ăn lấy được từ trung tâm thương mại dưới đất nên người trong thôn rất vui vẻ khi trao đổi vài thứ với bọn họ.



Về phương diện này thì Hạ Dĩnh không am hiểu gì mấy nên tự giác lui qua một bên nhìn Đường Yên và mấy người Miêu Trạch nói chuyện với người trong thôn. Thôn Cao Điền sống theo lối tự cung tự cấp nên bọn họ đã khai khẩn không ít đất đai, đồng ruộng và gieo trồng rất nhiều thứ. Lúc này Đường Yên không bày ra vẻ mặt lạnh lùng nữa và rất hòa nhã thảo luận với người dân ở đây về chuyện gieo trồng, tuy thời tiết đã chuyển lạnh nhưng đại đa số người dân đều dựng lều lớn để gieo trồng hơn nữa hoa quả rau dưa cũng còn rất nhiều. Hạt tiêu, cà chua, đậu đũa... Dưa và trái cây đều còn không ít. Tuy nhiên sau khi tận thế thì tất cả mọi người đều hiểu rõ nguy cơ nên rất cẩn thận che chắn cho những căn lều lớn của nhà mình, buổi tối đều có người không ngủ để canh giữ ở bên cạnh lều lớn.



Người trong thôn cũng nuôi không ít heo và gà vịt, nên những rau dưa hư thối thì cho bọn nó còn trái cây thì đều sấy khô rồi bỏ vào hầm. Sau khi trò chuyện với người dân thì Đường Yên cảm thấy hơi động tâm. Lúc này cô bảo Miêu Trạch mở cốp xe, lấy những thứ mà bọn họ càn quét ở bên trong trung tâm thương mại dưới đất ra. Trong ba lô mà Miêu Trạch đang đeo trên lưng còn có vàng và trang sức lấy từ cửa hàng vàng nữa tuy nhiên khi thấy người dân chỉ muốn đổi lấy đồ điện và các đồ gia vị linh tinh hoặc đồ ăn thì Miêu Trạch cũng không lên tiếng nữa.



Sau khi trò chuyện xong thì đám người Đường Yên đi theo một người đàn ông tên là Lý Hồng Quân tới nhà của anh ta ăn cơm trưa. Sau khi đến nhà Lý Hồng Quân thì bọn họ lấy không ít thịt đông lạnh, rau dưa và gạo trắng từ trong cốp xe ra. Mấy người Hạ Dĩnh thì ngồi ở bên ngoài còn một số người như Hạ Nhất thì vào trong phòng hấp thu tinh hạch để tăng thực lực. Miêu Trạch đi theo Lý Hồng Quân vào phòng bếp làm cơm trưa, Đường Yên thì theo vợ Lý Hồng Quân ra sân, cô hỏi cô ấy ở quanh đây có người nào muốn trao đổi trái cây hay rau dưa gì với bọn không. Bọn họ định đi tới nhà thôn trưởng thương lượng chuyện này, Đường Yên cũng không muốn buông tha cho heo và gà vịt, mấy thứ này ở tận thế rất ít gặp nên khi đã gặp thì Đường Yên không muốn bỏ qua. Ở những chỗ khác thì phần lớn động vật đều đã bị tang thi hóa hoặc biến dị hóa, đừng nói ăn chúng nó, bọn họ còn phải cẩn thận đừng để bị chúng nó ăn nữa đấy.



Vợ của Lý Hồng Quân tên là Lý Hiểu Hồng, cô ấy đúng chất dân quê, tuổi chừng hơn ba mươi, dắt theo bên cạnh một đứa nhỏ khoảng bảy tám tuổi, cột tóc hai búi, trên người nó mặc một cái dệt kim đã bạc màu và một cái quần màu xám, chân mang giày vải. Hai mắt trong suốt, nói chuyện to, rõ ràng làm cho người ta cảm thấy rất đáng yêu.



Lúc trước Lý Hiểu Hồng thấy Đường Yên rất xinh đẹp nên hơi lo lắng rằng hai người rất khó ở chung nhưng sau khi nói chuyện với nhau thì Lý Hiểu Hồng không khỏi sinh ra cảm giác thân cận với Đường Yên. Tuy rằng khuôn mặt Đường Yên rất ít bày tỏ cảm xúc, lại không thích cười nhưng giọng nói lại rất dịu dàng, mềm mại tạo cho cô cảm giác rất hiền hoà. Vừa rồi khi Đường Yên dạy dỗ Lý Kế Lượng thì cô cũng nhìn thấy, bây giờ lại thấy Đường Yên rất hiền hoà nên không khỏi có thêm vài phần hảo cảm.



Sau khi hai người nói chuyện được một lúc thì Lý Hiểu Hồng cũng không kiêng dè gì nữa, cô nói không ít về những thổ sản vùng núi của thôn Cao Điền cho Đường Yên nghe đồng thời cũng nói đại khái một số chuyện liên quan đến Lý Kế Lượng, lúc nói thì giọng điệu toát ra vẻ khinh thường. Vợ Lý Kế Lượng là người thành phố, trước kia cô ta xem thường nhà Lý Kế Lượng nên mười mấy năm cũng chưa từng tới thăm một lần. Sau khi tận thế, Lý Kế Lượng mang theo vợ con bỏ chạy về thôn Cao Điền rồi thu nạp thêm một vài dị năng giả sau đó làm mưa làm gió ở trong thôn, người cô gái hay phụ nữ xinh đẹp trong thôn đẹp đều bị hắn chiếm đoạt dẫn đến không ít bất mãn của mọi người nhưng người trong thôn đều sợ hãi bản lĩnh của Lý Kế Lượng nên không ai dám nói gì với hắn cả.



Đường Yên đi theo Lý Hiểu Hồng đến nhà thôn trưởng, đường ở nông thôn rất dài lại có rất nhiều cỏ dại. Lý Hiểu Hồng vừa đi vừa chỉ vào những cái lều lớn ở bên đường và giới thiệu cho mấy người Đường Yên. Địa hình ở thôn Cao Điền hơi cao, mấy năm trước ở huyện cho hỗ trợ một khoảng tiền để làm đường xi-măng. Sau khi đường được làm xong thì phần lớn những nông sản ở thôn Cao Điền đều tìm được nguồn tiêu thụ, từ đó cuộc sống của người trong thôn cũng thay đổi theo, nhà nào cũng xây được nhà ngói đỏ. Tuy địa thế của đường quốc lộ hơi cao nhưng sau khi đi vào trong thôn Cao Điền thì lại bằng phẳng. Địa hình ở đây giống như là một cái cái chảo chảo lớn, hai bên thì cao còn ở giữa lại lõm xuống.




Sau đó cô bàn bạc với thôn trưởng về mức trao đổi. Lúc người dân nhìn thấy mấy người Miêu Trạch lấy không ít muối ăn và đồ điện ở cốp xe ra thì trong đáy lòng thở phào nhẹ nhõm. Những đồ ăn khác thì trong thôn không thiếu nhưng riêng củi, gạo, dầu muối, dấm chua thì không thể thiếu được, củi, gạo dầu thiếu thì còn có thể chấp nhận được còn mấy thứ muối, tương, dấm thì bọn họ không biết tìm ở đâu ra. Cũng may là thỉnh thoảng bọn Lý Kế Lượng ra ngoài thu thập vật tư sẽ lấy được một ít, tuy nhiên dựa theo thực lực của mấy người Lý Kế Lượng thì bọn hắn cũng không dám đi đến những thị trấn thành phố lớn thành ra những vật tư thu thập được cũng có hạn.



Hôm nay bọn họ thấy một đống muối ăn, nước tương mà Đường Yên bảo Miêu Trạch lấy ra thì đều cao hứng vô cùng. Thôn của bọn họ đã bị phong tỏa hơn ba tháng, trong thôn cũng có mấy quầy tạp hóa, những quầy này lại có không ít hàng hóa nhưng mấy thứ như muối ăn, nước tương dùng một ít thì sẽ ít đi một ít nên về sau mấy tiệm tạp hóa nên cũng không muốn bán nữa. Trước kia một bao muối ăn khoảng một tệ năm thì đến bây giờ một trăm tệ một bao cũng không có ai muốn bán. Ai bảo mấy thứ này ăn hết thì không còn nữa, có không ít nhà không dự trữ mấy thứ này nên đồ ăn nấu ra cực kì nhạt nhẽo, dù cho đồ ăn có ngon đến mấy mà không có muối ăn, nước tương thì rất khó mà nuốt được.



Ánh mắt người dân giống như đang lóe sáng nhìn chằm chằm kia đôi dùng mấy bao muối ăn, thấy thế trong đáy mắt bình tĩnh của Đường Yên lại nổi lên gợn sóng, lúc này cô cực kì căm ghét những người đã phá vỡ cuộc sống yên bình của người dân, mặc dù Việt Kỳ không nói rõ ràng tuy nhiên Đường Yên cũng hiểu được hàm ý trong lời nói của anh. Kiếp nạn này vốn không nên phát sinh, chỉ tại những người đó quá mức tham lam mà thôi.



"Cô Đường, chúng tôi phải đi về nhà chuẩn bị đã." Thôn trưởng khẩn thiết nói.



"Không cần vội, chúng tôi sẽ ở lại thôn Cao Điền hai ngày, mọi người có thể từ từ chuẩn bị. Hiện nay thời cuộc rất rối loạn, tốt nhất là mọi người không nên tùy tiện rời khỏi thộn. Bên ngoài đáng sợ hơn trong tưởng tượng của mọi người rất nhiều lắm..." Nhìn những gương mặt chất phác của người dân ở đây, Đường Yên không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.  Ở tận thế rất khó có thể nhìn thấy được cuộc sống yên tĩnh như vậy nên cô hi vọng bình yên ở thôn Cao Điền này sẽ không bị phá vỡ.



Sau khi nghe Đường Yên nói thì thôn trưởng gật đầu lia lịa. Tuy người trong thôn không ngoài ra nhưng cũng có không ít người từ bên ngoài trở về. Bọn họ đều kể về những chuyện xảy ra ở thế giới bên ngoài, lúc tận thế vừa mới bắt đầu thì trong thôn cũng có người biến thành quái vật, cũng may là không nhiều lắm nên bị mọi người liên thủ giết chết sau đó thiêu cháy. Về sau Lý Kế Lượng chạy trốn trở về thôn lại chặn đường vào thôn cộng thêm thôn Cao Điền quá hẻo lánh nên chẳng có ai đến đây nữa.



Nếu không phải trước khi xuất phát Hạ Dĩnh đã nghiên cứu kĩ đường đi thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ không thể chú ý tới thôn Cao Điền này. Con đường này không có dấu hiệu rõ ràng ở trên bản đồ nên vì lý do an toàn, có rất ít người chịu mạo hiểm đi đường này.



Đường Yên nhìn đứa bé trai được bọn họ dẫn theo từ Thành phố Thanh Ninh đang được đứa con của Lý Hồng Quân nắm tay, hai đứa nhỏ ở trong sân vây nhìn mấy con gà mái già đang đi lượn vòng, trên khuôn mặt ngây thơ hiện lên nụ cười thì vẻ mặt của Đường Yên cũng nhu hòa lại, vẫn còn có hi vọng không phải sao? Bây giờ vẫn chưa phải là lúc tuyệt vọng, chỉ cần sống là có hi vọng!