Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 78 :

Ngày đăng: 20:25 21/04/20


Editor: coki



Diệp Quân ầm ĩ khiến Việt Kỳ bình tĩnh lại. Điều này làm bọn An Lộ nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên chỉ có người hung ác như Diệp Quân mới đối phó được với đại ca khi đang mất khống chế. Tên sát thủ này thử trăm lần trăm được, cho tới bây giờ vẫn chưa xảy ra chuyện không may nào.



"Việt Kỳ, chuyện biển sâu quá khẩn cấp, tôi hi vọng anh nhanh chóng liên lạc với quân khu trung tâm để tìm biện pháp đối phó." Đường Yên vội vàng nói vì cô nhìn thấy vẻ mặt của đám người An Lộ rất thoải mái, hiển nhiên sự việc này không khiến cho bọn họ lo lắng lắm, chắc hẳn bọn họ nghĩ tuy rằng biển sâu khó đối phó nhưng không phải là không đối phó được!



"Không phải chỉ là mấy con sâu thôi sao, có cái gì to tát đâu?" An Lộ cười nhạt, cho rằng Đường Yên có chút chuyện bé xé ra to. Vừa rồi tuy rằng biển sâu trên màn hình rất dữ tợn đáng sợ nhưng không phải không giải quyết được, vì chút chuyện nhỏ này mà kinh động đến quân khu trung tâm thì không đáng.



"Mấy con sâu?" Đôi mắt đen láy lạnh lùng của Đường Yên đảo qua An Lộ sau đó cố định trên người anh ta, giọng nói nặng nề: "Mọi người đều cho là như vậy phải không? Cho rằng chẳng qua chỉ là mấy con sâu nhỏ?"



Trong giọng nói của Đường Yên mang theo tức giận, cuối cùng cô cũng hiểu được vì sao chuyện biển sâu càng ngày càng không thể cứu vãn được. Nguyên nhân chủ yếu chính là ngay từ đầu khi phát hiện biển sâu thì mọi người hoàn toàn không có để ý đến nó. Chờ tới khi sự tình khó có thể cứu vãn được thì mới đột nhiên lấy lại tinh thần, hối hận lúc trước nói như rồng leo, làm như mèo mửa.



"Sao vậy?" Việt Kỳ lên tiếng hỏi. Anh nhận ra giọng điệu của Đường Yên có chút không đúng nên quay sang nhìn cô, khi thấy đôi mắt Đường Yên hơi đỏ lên thì giọng nói mang theo chần chừ, ánh mắt dừng ở biển sâu trên màn hình: “Biển sâu rất nguy hiểm sao?"



Những người khác không biết đang có chuyện gì xảy ra nên bọn họ đều im lặng không xen vào. Hai tay Từ Mục lướt trên bàn phím điều khiển một cái rađa đi theo sau biển sâu, hình ảnh trên máy tính trước mặt Từ Mục không ngừng thay đổi. Vẻ mặt Từ Mục dần dần trở nên nghiêm túc, khóe miệng mím lại và mười ngón tay hơi run tiết lộ nỗi sợ hãi trong lòng anh ta giờ phút này.



"Mấy con sao, mọi người có nghĩ tới nếu như là ngàn vạn, thậm chí triệu vạn biển sâu xuất hiện thì sẽ là cảnh tượng như thế nào không? Đây là tận thế, đừng nói với tôi rằng điều này không có khả năng... Chắc hẳn mọi người ở đây đều đã đọc qua lịch sử, trong lịch sử không ít triều đại đã từng ghi lại sự xuất hiện của nạn châu chấu, nơi châu chấu đi qua không còn một ngọn cỏ.." Đường Yên lạnh lùng nói. Sống yên ổn phải nghĩ đến ngày gian nguy, những người này nghĩ biển sâu quá mức đơn giản nên sau này mới thất kinh, hoảng sợ.



"Cái gì?" An Du kinh ngạc hô lên, cô che miệng, liếc mắt nhìn hình ảnh trên màn hình. Nghĩ tới cảnh tượng đó cô lập tức cảm thấy lạnh cả người, Đường Yên nói không sai, chỉ mấy trăm, mấy ngàn, mấy vạn... Quả thật không đủ để gây sợ hãi nhưng nếu hơn mười vạn, mấy trăm vạn, mấy triệu vạn... Khi đó chính là diệt thế của nhân loại!




Lưu Thấm Nhã đưa tay đẩy ra đầu người đàn ông đang kề sát mình, trầm giọng nói: "Nhẹ chút, đừng để lại dấu vết, đến lúc đó bị người ta phát hiện thì rất phiền toái, chắc anh cũng không muốn lúc này bị người ta phát hiện chứ!" Lưu Thấm Nhã hưởng thụ bàn tay linh hoạt của đàn ông trêu chọc trên thân thể mình, thân mình nằm nghiêng trên ghế sa lon, gian phòng này hơi tối lại ở chỗ yên lặng, hẻo lánh, cho dù là ban ngày thì trong phòng cũng không sáng lắm. Lưu Thấm Nhã bị thương, Đỗ Dương mượn cớ để cô ta yên tâm dưỡng thương nên mới sắp xếp Lưu Thấm Nhã ở gian phòng này. Hằng ngày đúng giờ có người đưa đồ ăn tới cho cô ta còn những lúc khác thì rất ít có người tới nơi này.



"Nhẹ chút, tôi nhớ lần nào anh cũng đi vào điểm chính mà, nhanh chút... Ừ a!" Người đàn ông đó tức giận xé quần áo trên người Lưu Thấm Nhã sau đó hung hăng đè xuống, hơi hạ thắt lưng trực tiếp chen vào. Miệng không ngừng cắn xương quai xanh của Lưu Thấm Nhã, càng cắn càng nhẹ tuy nhiên động tác phía dưới lại càng mạnh hơn, càng lúc càng hung mãnh.



"Đau..." Lưu Thấm Nhã hít một hơi, trong phút chốc cả người cứng lại, hai chân dùng sức quắp chặt lấy hông của người đàn ông kia: “Anh không thể dịu dàng một chút sao, chậm một chút... Mỗi lần đều thô lỗ như vậy!" Lưu Thấm Nhã nói rất dịu dàng nhưng đôi mắt lại cực kì ác độc bị che giấu dưới làn hơi nước, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập hơn đồng thời cũng có chút hưởng thụ động tác bá đạo thô lỗ của người đàn ông đó tuy nhiên miệng cũng không ngừng quát lớn vài tiếng.



"Chẳng lẽ cô không thích tôi thô lỗ với cô như vậy sao?” Khi nói chuyện người đàn ông đó không quên cắn mạnh vào đôi môi Lưu Thấm Nhã sau đó dùng sức mút vài cái làm phát ra tiếng động cực kì ái muội. Động tác phía dưới càng thêm cuồng dã làm cho Lưu Thấm Nhã chịu không nổi, chỉ có thể đưa tay ôm chặt cổ người đàn ông kia.



"Hình Liệt Phong quả nhiên không thể cho cô ăn no, vậy thì để tôi ra ngựa lấp kín cái miệng đói khát của cô vậy." Cách nói chuyện của gười đàn ông đó càng thêm thô bỉ, động tác lại càng mạnh hơn, tuy rằng cuồng bạo nhưng lại rất cẩn thận không để lại dấu vết trên người Lưu Thấm Nhã, hắn ôm lấy eo Lưu Thấm Nhã, cẩn thận tránh chỗ bị thương trên lưng.



"Câm miệng, làm thì làm đi, ai mượn lắm mồm!" Lưu Thấm Nhã lạnh lùng nói.



"Thôi, không nói những lời này nữa, để tôi đút cái miệng phía dưới này ăn no nào..." Người đàn ông đó nói vài câu sau đó ôm chầm lấy Lưu Thấm Nhã, tăng thêm lực va chạm. Trong phòng yên tĩnh mờ ảo,, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có vài cơn gió lạnh quét qua thổi tan xuân sắc trong phòng.



Hai người đang đắm chìm trong tình dục không hề phát hiện cửa phòng bị một người nhẹ nhàng mở ra. Sau khi phát hiện chủ nhân đang “chiêu đãi” khách thì im hơi lặng tiếng biến mất. Ngoại trừ cửa phòng không đóng chặt thì không ai biết có một người khác xuất hiện ở chỗ này...



Ôi H. OK, I"m fine. Còn sống....