Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 88 :

Ngày đăng: 20:25 21/04/20


Editor: coki



"Tình hình thế nào rồi?" Diệp Quân dẫn đầu xông vào, vẻ mặt cực kì nghiêm túc liếc nhìn tình cảnh lộn xộn kho khí giới, những người khác cũng theo sát phía sau. Buster lắc lắc cái túi trên cổ sau đó nhảy lên vai Đường Yên, chồm lên phía trước ý bảo Đường Yên lấy tinh hạch và huyết hạch bên trong túi ra.



Đường Yên gãi cằm Buster sau đó bỏ túi tiền vào trong balo. Tầm mắt mọi người đều nhìn chằm chằm ánh lửa sau lưng Đường Yên, nơi đó không có một bóng người...... Trên đất là cánh tay bị Đường Yên chặt đứt còn bóng dáng Lưu Thấm Nhã đã biến mất. Tình cảnh vừa rồi không phải là ảo ảnh, là ai đây?



"Chạy thoát rồi!" Đường Yên nhíu mày, nhìn chằm chằm cái động cao ngang người sau bức tường. Tóm lại nếu vẫn còn ở trong căn cứ quân sự dưới đất thì sớm muộn gì cũng gặp lại thôi.



Liệp Sát Giả đã chết, tất nhiên Giang Ly cũng tỉnh táo lại. Anh và Miêu Trạch biết Đường Yên sớm nhất nên cũng hiểu nhiều chuyện hơn người khác. Vẻ mặt Giang Ly cực kì phức tạp nhìn cửa động, trong trí nhớ của anh Lưu Thấm Nhã  rất dịu dàng, lương thiện, chẳng biết lúc nào cô lại trở nên xa lạ như vậy.



"Trước tiên phải thu thập vũ khí đã." Đường Yên chạm vào vết thương do lưỡi dao nước của Lưu Thấm Nhã cắt qua, da thịt lập tức truyền đến cảm giác đau nhức, ngứa ngáy. Cô lập tức lấy cồn i-ốt và bông y tế từ trong ba lô ra khử trùng đồng thời không quên nhắc nhở những người khác cẩn thận tránh xa những nơi bị lưỡi dao nước của Lưu Thấm Nhã tấn công.



"Đường Yên nói đúng, mục tiêu của đám người Hình Liệt Phong cũng là quân nhu ở nhà xưởng quân sự này, chắc chắn trong đội của hắn cũng có dị năng giả không gian, chúng ta nhất định phải tới trước bọn họ mới được." An Lộ nói một cách nghiêm túc. Mọi người nhìn bức tường bị nổ thành một cái lỗ to, thông qua đó nhìn căn cứ quân sự ở sâu bên trong, Lưu Thấm Nhã xuất hiện tại đây, chắc chắn đám người Hình Liệt Phong đang ẩn núp ở xung quanh, nhất định phải đến kho quân nhu trước bọn họ.



Vẻ mặt Đường Yên lạnh lùng, cô nhanh chóng thay quần áo sau đó bỏ tất cả vũ khí trong kho vào không gian.



"Cao Kiến Bân, cậu làm sao vậy?" Hạ Bác kinh ngạc hô to sau đó lui về sau hai bước nhìn Cao Kiến Bân toàn thân tím đen nằm trên mặt đất, vẻ mặt cực kì sợ hãi.



"Cậu ta trúng độc!" Diệp Quân lạnh lùng nói: “Đừng tới gần, chúng ta vẫn chưa biết độc này có thể lây hay không."



"Nhưng mà... Trước khi rời khỏi căn cứ chúng ta đã tiêm huyết thanh của trung tâm nghiên cứu sinh hóa hơn nữa trong cơ thể dị năng giả cũng có kháng thể chống lại một số loại độc. Tại sao lại trúng độc được?" Mạnh Lộ nghi ngờ, nói. Tầm mắt cậu nhìn chằm chằm Cao Kiến Bân đang run rẩy trên mặt đất, thấu thị của Liễu Như Nhị vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Sắc mặt cô ta tái nhợt ngồi xuống, cẩn thận đánh giá Cao Kiến Bân đang nằm trên đất, tầm mắt đột nhiên dừng ở mắt cá chân của Cao Kiến Bân.



"Mọi người hãy nhìn mắt cá chân của cậu ta, có phải ở chỗ đó có hai dấu răng nanh hay không?" Liễu Như Nhị chỉ vào mắt cá chân của Cao Kiến Bân, vì lý do an toàn nên tất cả mọi người đều mang giày ống cao. Cao Kiến Bân không có thói quen này nên khi cậu ta giãy giụa thì ống quần bị kéo lên cao, lộ ra bắp chân. Ở chỗ mắt cá chân có hai dấu răng nanh rất rõ ràng, máu tươi theo đó chảy xuống, nhuộm đỏ cả một vùng.



"Rắn độc!" Diệp Quân nói xong thì cẩn thận nhìn bốn phía: “Cẩn thận một chút, có khả năng chung quanh đây có rắn biến dị kịch độc đang ẩn nấp."




"Tán thành!" An Du nói xong thì nhanh chóng tránh ở phía sau Lâm Mông, chết cũng không chịu đi ra.



Những người ở phía sau cũng đồng ý, chiến đấu với tang thi thì không thành vấn đề, chiến đấu với thú biến dị cũng không thành vấn đề. Nhưng mà... Nhìn thứ trước mắt này, đừng nói là chiến đấu, chỉ mới nhìn thôi cũng đã khiến cho lòng người sinh ra e ngại, tay chân cứ run rẩy thì làm sao mà chiến đấu?



Diệp Quân nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, trong mắt hiện lên vẻ kì lạ: “Tôi đoán toàn bộ rắn ở núi Mậu Danh đều ở đây, nhiều như vậy nếu dùng để nấu canh rắn thì có thể ăn bao nhiêu lâu nhỉ? Chậc chậc..."



Diệp Quân nói còn chưa dứt lời thì đám người Liễu Như Nhị đứng ở bên cạnh đã không nhịn được ngồi xổm xuống nôn thốc nôn tháo đến mức quên cả tang thi rắn ở bên cạnh đang tấn công, cũng may là Đường Yên đúng lúc dùng dị năng ép bầy tang thi rắn lùi về sau.



Nghe những lời Diệp Quân nói, ngay cả Đường Yên cũng biến sắc. Cô nhìn một đống hỗn độn trên đất, khắp nơi tràn ngập mùi thối rửa mà Diệp Quân vẫn còn có thể nghĩ đến canh rắn, không thể không nói Diệp Quân rất mạnh mẽ, không bội phục cũng không được.



"Lão quỷ, đã là lúc nào rồi mà anh vẫn còn nhớ thương canh rắn chết tiệt kia, có thấy ghê tởm hay không?" Diễn đàn. Vẻ mặt của An Lộ đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trừng mắt nhìn Diệp Quân. Ngoại trừ Lâm Mông, Lâm Tam và Đường Yên còn có thể kiên trì đứng vững thì những người khác đều không nhịn được ngồi xổm xuống ói ra. Bọn họ nhìn tang thi rắn xấu xí ghê tởm nằm đầy đất sau đó nghĩ đến lời nói của Diệp Quân, nhất thời lại là một trận nôn thốc nôn tháo...



Diệp Quân nhún nhún vai, vô tội nói: "Tôi chỉ muốn thay đổi không khí để cho mọi người thoải mái thôi mà."



"Anh không nói thì mọi người cũng không coi anh là kẻ câm điếc đâu." Lâm Tam lạnh lùng lườm Diệp Quân một cái.



"A! Tiểu Tam lên tiếng rồi?" Diệp Quân bay qua, ôm Lâm Tam cọ cọ hai cái đồng thời dùng tay đánh bay tang thi rắn đang định đánh lén sau lưng Lâm Tam, ánh mắt sắc bén dừng ở chỗ bầy tang thi rắn đang chặn lối đi.



"Từ Mục, gần đây còn con đường nào khác không?" Đường Yên quay sang nhìn Từ Mục đang ngồi xổm nôn mửa, sắc mặt cực kì khó coi.



Từ Mục uể oải mở máy tính, tìm sơ đồ đường đi của căn cứ quân sự sau đó lắc đầu nói: "Gần đây không có con đường nào khác, đây là lối đi duy nhất dẫn đến kho chứa xe quân dụng."



Từ Mục vừa dứt lời thì sắc mặt của mọi người cũng thay đổi.