Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế

Chương 89 :

Ngày đăng: 20:25 21/04/20


Editor: coki



"Thật sự phải chiến đấu sao?" Hạ Bác xoa xoa tay, khi nhìn bầy tang thi rắn chen chúc ở phía trước thì lập tức cảm thấy da đầu bắt đầu run lên, tay chân mềm nhũn không có sức lực. Không thể trách anh là đàn ông mà vô dụng được, cảnh tượng trước mắt thật sự rất kinh khủng.



Đường Yên nhàn nhạt liếc nhìn Hạ Bác, không nói gì thêm. Tinh thần lực của cô xuyên qua bầy tang thi rắn, tập trung vào cái cây bị quấn chúng nó quấn ở bên trong, Đường Yên có chút đau đầu, tại sao cứ quân sự dưới đất này lại có nhiều thực vật như vậy? Rõ rang người làm việc trong căn cứ quân sự đều là đàn ông, làm gì kiên nhẫn để chăm sóc cây cối.



Thực vật có thể hấp dẫn rắn không nhiều lắm, phần lớn là thực vật dây leo, đây là kiến thức mà Đường Yên đã học được khi chấp hành qnhiệm vụ trong rừngc. Trong rừng rậm loài nguy hiểm nhất đó là rắn, nhất là rắn độc nên mọi quân nhân đều phải hiểu được tập tính của loài rắn, nó rất thích thực vật dây leo như dây thường xuân. Ngoài ra còn có cây kim ngân,, hoa ngọc lan, nho, trúc, cây tật lê (cây này còn có tên là quỷ kiến sầu đó, ghê chưa, cây gần giống cây trinh nữ, hoa vàng như hoa mai), cây quả rắn, hoa đoàn tụ. Đường Yên liếc nhìn gốc cây đang bị bầy tang thi rắn quấn quanh sau đó so sánh với các loài cây trong trí nhớ.



Đột nhiên cô nhớ tới vừa rồi đám người Diệp Quân có nói bọn họ ngửi thấy mùi hoa, cơ thể cô hơi run lên, lập tức khôi phục lại khứu giác, nhất thời một mùi tanh tưởi thối rửa chui vào trong mũi, bên trong mang còn có một hương thơm ngào ngạt giống mùi hoa nhưng nhạt hơn một chút, giống như là mùi trái cây chín. Chẳng lẽ là cây quả rắn? 



"Mùi này thật là khó ngửi!" An Du vô lực dựa vào Lâm Mông, bóp chặt mũi mình lại. Trong mùi tanh tưởi khó ngửi còn mang theo hương thơm ngào ngạt, hai loại mùi hoàn toàn trái ngược nhau lại trộn lẫn vào nhau khiến mọi người cực kì buồn nôn!



"Rốt cuộc là mùi gì vậy?" Miêu Trạch hiếu kỳ hỏi. Không biết có phải là do lôi điện của Đường Yên uy hiếp hay không hay là có thứ khác hấp dẫn bầy rắn?



"Cây quả rắn." Lông mày Đường Yên giãn ra, cũng may cây quả rắn không độc hơn nữa còn có thể làm thuốc nếu không thì phiền toái rồi, tầm mắt cô quét mắt bầy rắn đang ngóc đầu ở bốn phía, khóe miệng giật giật hai cái.



"Đúng cây quả rắn, khó trách lại hấp dẫn nhiều rắn như vậy!" Diệp Quân vuốt cằm, nhìn chằm chằm bầy tang thi rắn khổng lồ, lúc ánh mắt anh ta đảo qua rắn biến dị thì rất là nóng bỏng, cũng không thèm che dấu vẻ thèm thuồng trong mắt: “Tang thi rắn không thể ăn nhưng rắn biến dị thì có thể, An Lộ, lát nữa nhớ bỏ tất cả rắn biến dị vào không gian, sau khi ra khỏi chỗ này có thể làm một bữa tiệc rắn thật lớn."



Sau khi nghe được lời này của Diệp Quân, An Du vừa mới được Lâm Mông đỡ đứng dậy lại ngồi xuống nôn mửa lần nữa, ngón tay run run chỉ vào Diệp Quân, một lúc lâu vẫn không nói được câu nào còn gương mặt An Lộ thì thật sự vặn vẹo nhưng lại không dám phản bác Diệp Quân. Vì do tính tình của Diệp Quân nên ngoại trừ đại ca thì những người khác đều không dám trêu chọc anh ta. Thủ đoạn giày vò của Diệp Quân rất nhiều, trong mấy người bọn họ, ngoại trừ An Du thì không có ai không bị Diệp Quân lột mấy lớp da nên sự sợ hãi Diệp Quân đã ăn sâu vào trong xương cốt. Cả người An Lộ cứng ngắc, khó khăn gật đầu một cái.



"Khẩu vị của anh thật nặng!" Đường Yên nghiêng đầu, nhìn tang thi rắn nằm la liệt trên đất, nhìn cảnh tượng  này mà còn có thể nghĩ tới đại tiệc rắn thì Diệp Quân, anh phải biến thái bao nhiêu mới có thể thản nhiên như vậy?




"Mọi người hãy lui về phía sau, lúc này rắn biến dị đang ở cấp bảy cao nhất, nó chỉ cần phun nọc độc cũng có thể giết chết mọi người rồi." Đường Yên cảnh cáo nhìn Diệp Quân sau đó bảo mọi người lui về phía sau (thèm ăn mà chết thì ba chấm quá). Cũng may xung quanh đủ lớn chứ nếu nó chặn ở nơi nhỏ hơn thì cô không có cách nào tấn công được. Thực lực của con rắn biến dị cấp bảy cao nhất trước mắt này mạnh hơn gấp mười lần con rắn biến dị mà bọn họ gặp ở công ty điện tử, mặc dù cô đang ở cấp tám trung cấp nhưng cũng không dám khinh thường, dị năng hệ độc khó lòng phòng bị, về điểm này cô đã từng trải qua ở căn cứ nhỏ lúc trước, lần đó thiếu chút nữa cô đã lật thuyền trong mương.



Diệp Quân không ngốc, sau khi liếm môi dưới thì sảng khoái cùng lui ra ngoài cùng với mọi người, nhường không gian lại cho Đường Yên và rắn biến dị, tuy nhiên trước khi đi vẫn còn không quên lôi hai xác tướng rắn mà mình đã giết lúc nãy theo. Cảnh này làm cho mọi người phía sau câm nín lần nữa, trong lòng thầm mắng Diệp Quân là một tên cuồng ăn.



"Xì.. xì..." Tiếng kêu bén nhọn làm cho da đầu mọi người run lên.



Miệng rắn phun khí độc tràn đầy trong không khí, dần dần bốn phía bị khí độc bao quanh. Đường Yên lập tức nín thở, khí độc lúc này khác hẳn vừa rồi, sau khi thăng cấp rõ ràng nọc độc của rắn biến dị càng độc hơn. Diệp Quân thấy tình hình không đúng nên lập tức lui ra ngoài đóng toàn bộ cửa sổ lại, để lại mình Đường Yên và rắn biến dị trong lối đi.



Đường Yên nhíu mày, liếc nhìn camera trên hành lang, giọng nói lạnh như băng: "Diễn hay không?" Sau khi nói xong thì cô trực tiếp chém camera làm đôi, khó trách lúc vừa mới bước vào chỗ này cô đã cảm thấy có một đôi mắt luôn nhìn bọn họ chằm chằm. Lúc trước cô còn tưởng rằng là rắn biến dị nhưng khi nhìn thấy camera trên tường thì nhất thời hiểu ra. Từ lúc bọn họ tiến vào căn cứ quân sự dưới đất thì mọi cử động của bọn họ đều nằm trong lòng bàn tay đối phương, cảm giác này làm cho người ta cực kì khó chịu.



Đồng thời trong lòng cũng bắt đầu nâng cao đề phòng với Phùng Khải Dương, sớm lúc mới bắt đầu hắn đã tính toán cẩn thận rồi. Cô đúng là bị tình tiết trong tác phẩm giới hạn tầm nhìn, rõ ràng Phùng Khải Dương và Chu Thiến lộ ra nhiều sơ hở như vậy nhưng cô lại không hề chú ý tới. Đường Yên dùng tay trái che mắt đồng thời cũng che giấu khuôn mặt đầy lửa giận, trong mắt lóe lên sát khí dày đặc, đây là lần đầu tiên cô tức giận ngút trời như vậy sau khi tỉnh lại ở thế giới này.



Bị người ta đùa giỡn như vậy mà không tức giận thì cô không phải là Đường Yên nữa!



Bên kia căn cứ quân sự, Phùng Khải Dương đang hưng phấn theo dõi diễn biến thì màn hình đột nhiên tối thui, trên khuôn mặt tà khí hiện lên hứng thú! Hắn lắc cái ly thủy tinh trong tay, bên cạnh là một con hổ màu trắng như tuyết. Ánh mắt ửng đỏ, thỉnh thoảng lại hiện lên sát khí lạnh lẽo. Trước mặt nó là một chậu thịt tươi, con sư tử trắng lười nhác ngẩng đầu nhìn Phùng Khải Dương sau đó lại cúi đầu, đầu gác lên đùi hắn, nhắm mắt nghỉ ngơi.



Ở trong căn phòng bên là một cái bồn dinh dưỡng phát ra rất nhiều ánh sáng màu hồng. Bên trong có một người đang nằm, nếu như đám người Đường Yên có thể thấy được thì nhất định sẽ nhận ra người đang nằm bên trong bồn dinh dưỡng kia chính là Lưu Thấm Nhã bị Đường Yên chặt đứt cánh tay ở kho vũ khí. Lúc này Lưu Thấm Nhã yên tĩnh nằm ở trông bồn dinh dưỡng, vẻ mặt thản nhiên, dịch dinh dưỡng xanh thẫm dưới ánh sáng màu đỏ nhìn cực kì quỷ dị!



Lưu Thấm Nhã đang cải tạo thân thể để đánh trận cuối đó, con sư tử đó là đối thủ của Buster sau này nè