Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 108 : Dấu hiệu thức tỉnh bạo lực bẩm sinh

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần mắt to trừng mắt nhỏ đợi người đẹp mặc đồng phục đổi băng đạn mới trở về. Kết quả là đợi mãi, thời gian đợi người đẹp trở về còn lâu hơn nhiều so với tưởng tượng. Có điều Bạch Hi Cảnh cũng không quá quan tâm. Anh là khách quen của câu lạc bộ, tất cả nhân viên của câu lạc bộ bao gồm cả tình hình mười tám đời của nhà ông chủ đều bị anh điều tra triệt để, anh vô cùng rõ phía sau câu lạc bộ này là cái gì.



Mười mấy quân nhân xuất ngũ, cho dù có đem tất cả vốn liếng tích góp lại cũng không thể mở được câu lạc bộ lớn như thế này. Hơn nữa, những thiết bị súng thật đạn thật kia, nếu nói sau lưng không có người ủng hộ thì đến một đứa trẻ ba tuổi cũng không tin.



Bạch Hi Cảnh đưa Tiểu Tịnh Trần đến nơi này, đương nhiên anh cũng đã nghĩ tới tất cả khả năng có thể xảy ra, cho nên tâm tình của anh lúc này rất bình thản.



Quả nhiên, khi người đẹp mặc đồng phục cầm băng đạn mới trở về, đi theo phía sau là hai người đàn ông. Tướng mạo của hai người đàn ông này nhìn không quá đẹp trai, nhiều lắm thì chỉ được coi là ngũ quan cân đối, nhưng toàn thân bọn họ tỏa ra một loại khí thế trực tiếp đem tuyệt đại đa số trai đẹp đá văng ra xa mấy con phố. Đặc biệt là người đàn ông trẻ hơn kia, ánh mắt sắc bén như chim ưng, chỉ cần bị anh ta liếc nhìn một cái thôi là liền có cảm giác sởn tóc gáy.



Bước chân của hai người đàn ông khá đồng đều, sống lưng thẳng tắp nhìn không chớp mắt, vừa nhìn liền biết có xuất thân từ quân đội.



Cánh cửa thủy tinh được đẩy ra, người đẹp cẩn thận nghiêm túc đem băng đạn mới đặt lên giá để súng, sau đó liền tự giác đi ra khỏi phòng, canh giữ ở bên ngoài



Bạch Hi Cảnh là khách quen của câu lạc bộ, hơn nữa cộng thêm địa vị cao siêu việt của anh ở thành phố S, trong câu lạc bộ này, dường như mỗi một nhân viên, thậm chí bao gồm cả ông chủ đều biết đến anh. Hai người đàn ông kia đương nhiên cũng không ngoại lệ, bọn họ vô cùng hiểu rằng ở thành phố S này, bất luận có lý do chính đáng như thế nào thì cũng tuyệt đối không thể dùng sức mạnh với Bạch Hi Cảnh. Cho nên hai người đàn ông này đều cố gắng thu lại khí thế của mình, bày tỏ thiện ý hướng về phía anh.



Người đàn ông nhìn tuổi tác có vẻ lớn hơn nở nụ cười ôn hòa với phía Bạch Hi Cảnh, nói: “Xin chào ngài Bạch, tôi là Lư Minh Hạo, đây là chiến hữu của tôi, Lý Tụng.”



Bạch Hi Cảnh đẩy mắt kính khẽ gật đầu, ngón tay vô ý thức xoa những sợi tóc ngắn củn của Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần tò mò ngẩng đầu, chớp đôi mắt to tròn nhìn hai ông chú xa lạ kia, còn Bạch Hi Cảnh vẫn rất ung dung thản nhiên: “Có chuyện gì?”



Lư Minh Hạo: “...” Vậy mà không hề có ý muốn hàn huyên tâm sự. Thế này thì muốn anh ta phải làm sao để tiếp tục nói chuyện đây?
Lý Tụng hơi sửng sốt, mặt không đổi sắc xoa cánh tay, lãnh đạm nói. “Chú không hề có ý muốn giết cháu.”



“Chú lừa người.” Tiểu Tịnh Trần phồng quai hàm, vẻ mặt tố cáo. “Sư phụ nói, nói dối không phải là đứa trẻ tốt. Rõ ràng là chú muốn giết cháu.”



“Chú thật sự không muốn giết cháu.” Lý Tụng bất lực giải thích.



Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không để những lời phân trần của anh ta vào trong lỗ tai, chỉ một mực nói theo ý mình: “Chú ấy muốn giết con, chẳng lẽ con không được phép đánh chú ấy sao?”



Trong lòng Bạch Hi Cảnh nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không phải bản tính hung bạo của nhóc con thức tỉnh là được rồi. Anh từ đầu đến cuối đều ghi nhớ lời dặn dò của sư phụ trụ trì, người có năng khiếu võ học trời cho ít nhiều đều sẽ có chút bạo lực. Chỉ có điều, từ nhỏ Tiểu Tịnh Trần đã lớn lên ở trong chùa, hệ số bạo lực này bị che giấu hoặc suy yếu đi bởi không gian của Phật. Sư phụ trụ trì luôn lo lắng Tiểu Tịnh Trần sau khi bị tiêm nhiễm bởi hồng trần thế tục sẽ biến thành một người dễ dàng tức giận, dễ dàng giết người.



Có điều, bây giờ Bạch Hi Cảnh cũng đã hiểu ra, Tiểu Tịnh Trần dùng Tinh Mang công kích cánh tay của Lý Tụng, nếu như bé thật sự có thiên tính hung bạo thì chắc chắn sẽ đánh vào xương ngực của anh ta. So sánh giữa việc phế bỏ một cánh tay với phế bỏ tất cả xương cốt toàn thân thì cái gì hung tàn hơn, dùng xương bánh chè nghĩ cũng có thể hiểu được.



Quả nhiên là quan tâm quá sẽ loạn, quan tâm đến mức loạn mất rồi, haiz ~



Bạch Hi Cảnh tiến đến ôm lấy Tiểu Tịnh Trần, xoa cái đầu của bé đầy yêu thương, sau đó nhìn Lý Tụng, ý tứ sâu xa nói: “Thật có lỗi, con gái của tôi tương đối mẫn cảm, ánh mắt của anh khiến con bé cảm thấy nguy hiểm cho nên con bé mới động thủ. Xin anh sau này không nên tiếp tục dùng ánh mắt này nhìn con bé nữa.”



Tóm lại một câu, bị đánh là do nhà anh đáng đời!