Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 107 : Kỹ thuật bắn súng của kẻ mù máy móc

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


Khi đấu trường liên server bước vào vòng thứ hai của trận bán kết, các thiếu niên nhà họ Bạch cuối cùng cũng được giải trừ lệnh cấm túc và cấm mạng. Nhưng thật đáng tiếc, ngoại trừ Bạch Húc Thần và Bạch Tịch Thần ra thì những thiếu niên khác đều bị loại do vắng mặt, việc duy nhất các cậu có thể làm là rưng rưng ánh mắt, ngắm nhìn bóng lưng của hai ông anh họ đầy căm phẫn, bản thân tản ra oán giận nồng đậm. Bạch Húc Thần dưới sự áp bức tập thể của năm linh hồn sau lưng liền xông về phía phòng của chú út Bạch Hi Cảnh với tốc độ nhanh nhất.



Cốc… cốc… cốc…



Trong phòng lặng im như tờ, Bạch Húc Thần chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục gõ cửa, vẫn không có chút phản ứng nào. Cậu biết Tiểu Tịnh Trần có thói quen dậy sớm, mà sau khi Tiểu Tịnh Trần thức dậy thì chú út căn bản sẽ không ngủ được nữa. Vì thế, nếu lúc này gõ cửa mà không hề có ai đáp lại, vậy chỉ có một khả năng: Trong phòng không có người!



Sao có thể như vậy?



Nếu không có Tiểu Tịnh Trần, trận đấu ngày hôm nay của các cậu phải làm thế nào đây? Trận đấu bán kết thứ nhất đã đụng phải kẻ mạnh như Phong Thần Diễn Nghĩa, nếu không nhờ Tiểu Tịnh Trần phát uy thì các cậu sớm đã bị tiêu diệt toàn quân rồi. Trận đấu bán kết thứ hai nếu như không có bé… Các cậu cách cái chết không còn xa nữa rồi!



Bạch Húc Thần chạy thẳng xuống dưới nhà, tìm thấy bà Bạch đang ở trong phòng bếp: “Bà nội, Tịnh Trần đâu ạ?”



Bà Bạch đang chuẩn bị bữa sáng cho bảy thiếu niên, nhưng vẫn từ bi dành thời gian liếc mắt nhìn Bạch Húc Thần: “Tiểu Cảnh đưa Tịnh Trần ra ngoài rồi, không nói đi đâu, nhưng Tiểu Cảnh muốn bà chuyển lời cho cháu.” Bà Bạch đột nhiên dừng công việc trên tay, quay đầu nhìn Bạch Húc Thần, học theo khuôn mặt lạnh như núi băng của Bạch Hi Cảnh, ánh mắt sắc bén u ám, giọng điệu không hề lên xuống thất thường: “Là đàn ông, phải dựa vào chính mình!”



Bạch Húc Thần: “...” Chuyện này có quan hệ gì đến việc là đàn ông hay không chứ?



Tịnh Trần sớm đã bị cha ngốc lừa dẫn đi rồi. Dưới sự cổ vũ vui vẻ vẫy khăn tay tung hoa tiễn đưa của các thiếu niên, Bạch Húc Thần rưng rưng đầy căm phẫn lôi Bạch Tịch Thần cùng đi đến quán internet đã giao hẹn trước đây cùng hội bạn, với tâm trạng dũng cảm hùng hồn như hào phóng chịu chết. Đưa đầu ra là một đao, rụt đầu vào cũng là một đao, sớm chết sớm siêu sinh!




Tiểu Tịnh Trần: “...” Dường như có chỗ nào không thích đúng thì phải?



Bạch Hi Cảnh rất không có đạo đức mà hố con gái ngốc nhà mình, khiến bé không thể không toàn tâm toàn ý vùi đầu vào khóa học sử dụng súng. Bạch Hi Cảnh cảm thấy với thiên phú gây sự như cơm bữa của con mình, nói không chừng thật sự sẽ có ngày bé dùng đến súng ngắn!



Tiểu Tịnh Trần có thiên phú bẩm sinh đối với chuyện học võ, nhưng ở phương diện súng... Bạch Hi Cảnh lặng lẽ che mặt, sau mù đường và mù công nghệ, Tiểu Tịnh Trần lại biểu hiện ra thiên phú mù máy móc vô cùng hoàn chỉnh. Bắn hết hai băng đạn, ngoài mấy viên đạn mà Bạch Hi Cảnh nắm tay bé bắn ra thì mấy viên đạn khác không có viên nào trúng bia.



Tiểu Tịnh Trần nhìn biểu cảm vô cùng thê thảm của Bạch Hi Cảnh, lặng lẽ buông súng xuống, nhặt vỏ đạn trên mặt đất lên, đôi mắt to len lén liếc nhìn Bạch Hi Cảnh, cánh tay vẽ một vòng, cổ tay chợt rung lên. “Pặp”, vỏ đạn trúng ngay giữa hồng tâm. Lại nhặt một cái vỏ đạn từ dưới đất lên, “Pặp” một phát nữa, tiếp tục trúng hồng tâm. Tiểu Tịnh Trần kiên trì nỗ lực, càng chơi càng vui, dần dần quên mất mình đang lén lút làm ba vui vẻ. Đến khi tất cả băng đạn đã ném xong, bé mới nhớ tới dự tính ban đầu của mình, ngón tay nhỏ luống cuống đan vào nhau. Bé ngẩng đầu, đôi mắt to đen láy vô tội nhìn Bạch Hi Cảnh.



Khóe miệng của Bạch Hi Cảnh hơi giật giật, con gái cưng gì chứ, thật là quá hố cha rồi!



Nhìn dáng vẻ ngây ngô của Tiểu Tịnh Trần, Bạch Hi Cảnh quả thực không đành lòng trách móc, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, xoa đầu Tiểu Tịnh Trần, đem băng đạn trống không giao cho người đẹp. Nụ cười trên mặt người đẹp cứng ngắc như tượng đá. Cô ta vẫn luôn không ngừng thể hiện vẻ đẹp gợi cảm của bản thân, làm gì có người đàn ông bình thường nào có thể không động lòng một chút kia chứ? Thế nhưng Bạch Hi Cảnh đến cả một cái liếc mắt thoáng qua cũng keo kiệt không cho cô. Thật quá hố chị gái rồi!



Người đẹp quân phục cầm hai băng đạn trống không, lắc mông đi ra khỏi phòng. Sau khi rời khỏi tầm nhìn của Bạch Hi Cảnh, cô ta dứt khoát rẽ lên tầng. Mặc dù toàn tâm toàn ý muốn quyến rũ Bạch Hi Cảnh, người đẹp vẫn không quên công việc của bản thân, càng không quên ông chủ trả tiền cho mình là ai!



Mặc cho kết quả Tiểu Tịnh Trần nghịch súng hố cha, hố chị gái, hố tổ tông đến cỡ nào, nhưng bản lĩnh dùng vỏ đạn “bắn súng” lại rất chân thực. Bé trai (??) đáng yêu này rõ ràng rất kì lạ. Ông chủ đã nói từ trước rằng nhiệm vụ đầu tiên của những người phục vụ ở đây là khai quật tất cả các loại tài như nhân tài, thiên tài, quỷ tài... Nhiệm vụ thứ hai là phục vụ tốt mỗi một vị khách, không thể lẫn lộn đầu đuôi…