Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 11 : Kim cương biến hình khoác lớp vỏ bọc của búp bê

Ngày đăng: 16:46 30/04/20


Ngày hôm sau, khi trời vẫn còn chưa sáng, Tiểu Tịnh Trần vẫnthức dậy đúng giờ, sau đó mơ màng phát hiện bản thân lại bị cha ôm chặt trong lòng. Cô bé thở dài nặng nề như người lớn, dùng ánh mắt lo lắng như người mẹ già nhìn Bạch Hi Cảnh đang ngủ say như chết, không ngờ ba lại sợ bóng tối đến mức độ này. Sư phụ từng nói, trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, sau này bé trưởng thành rồi rời khỏi thì ba phải làm sao?



Haizz____!



Thế là Bạch Hi Cảnh liền tỉnh giấc vì cảm nhận được ánh mắt nóng rực khác thường nào đó. Vừa mở mắt ra, thứ mà anh nhìn thấy chính ánh mắt của con trai bảo bối so với người vừa làm cha vừa làm mẹ như anh càng khiến cho người ta đau trứng hơn.



Trong chốc lát, Bạch Hi Cảnh cũng cảm thấy hồ đồ luôn!



Tiểu Tịnh Trần lo lắng lắc đầu, cô bé rời khỏi giường rồi đi đánh răng rửa mặt thay quần áo. Trước khi đi, bé còn đặc biệt mở đèn phòng ngủ thật sáng rồi nghiêm túc nói: “Sư phụ có dạy, làm bất kể việc gì đều phải kiên trì bền bỉ, con phải đi tập luyện đây, không thể tiếp tục ngủ cùng ba nữa. Ba à, ba cứ để đèn mà ngủ nhé!”



Bạch Hi Cảnh: “…”



Dõi theo hình bóng nhỏ bé của Tiểu Tịnh Trần dần dần rời khỏi, nhớ tới ánh mắt khiến người ta đau trứng của con trai bảo bối lúc mới tỉnh giấc, Bạch Hi Cảnh lẳng lặng túm chiếc chăn mỏng bên cạnh, hung hăng vo lại thành nắm. Rốt cuộc, lúc đó gân cốt hoạt động sai chỗ nào lại lấy lí do quá mất mặt là “sợ tối” thế không biết? Bây giờ thì hay rồi, quả nhiên là hố cha đến chết mà!



Tiểu Tịnh Trần chẳng thể biết được nỗi rầu rĩ của Bạch Hi Cảnh. Bé lần lượt luyện tập hết chạy bộ đến đánh quyền trên sân tập cho đến khi trời sáng hẳn. Người trên sân tập dần nhiều lên, từ xa nhìn thấy đám thiếu niên mới quen ngày hôm qua tốp năm tốp ba đi tới sân bóng rổ khởi động làm nóng thân thể, Tiểu Tịnh Trần hé miệng cười, lập tức chạy đến.



Rất nhanh, đám thiếu niên liền phát hiện một bóng người nhỏ bé càng lúc càng lại gần. Nhưng Tiểu Tịnh Trần còn chưa tiến vào sân bóng rổ thì tên béo Hàn Hùng đã hùng hổ xông tới chắn ngang trước mặt Tiểu Tịnh Trần, cả giận nói: “Mày đến đây làm gì? Nơi này không hoan nghênh mày, không hoan nghênh bất kể tên khốn họ Bạch nào.”




Lăng Phi liếc nó một cái, cười lạnh: “Tao mà không cản mày thì kẻ bị dạy cho một bài học ngày hôm nay chưa biết là ai đâu!”



“Mày có ý gì?” Tên Mập lập tức như gà chọi xù lông, mặc dù nó có hơi béo và ngốc, nhưng đối với chỉ số bạo lực của bản thân thì nó tuyệt đối tự tin. Nó có thể đạt được địa vị trong “giang hồ” như ngày hôm nay đều là nhờ vào nắm đấm mà ra. Người khác có thể nói nó thế nào cũng được, nhưng không thể hoài nghi nắm đấm của nó, đó chính là sỉ nhục nhân cách của nó.



Lăng Phi chẳng thèm quan tâm, chỉ hé mắt đánh giá nó một phen, nói: “Mày đẩy nó còn chẳng đẩy được mà còn nghĩ đến chuyện đánh nó, mày chưa tỉnh ngủ hả?”



Tên mập: “… Hic…”



Nghĩ đến việc mình muốn đẩy ngã người khác mà xuýt chút nữa ngã sấp xuống, tên béo liền rơi vào hố sâu chán ghét bản thân cực độ. Khóe miệng Lăng Phi giật giật, vỗ đầu nó thật mạnh rồi lầm bầm nói: “Thằng nhóc đó trông có vẻ đơn thuần, không giống đám con cháu nhà họ Bạch.”



Tên béo như sống lại trong chớp mắt: “Nhưng chính miệng nó thừa nhận Bạch Hi Cảnh là ba nó mà.”



Lăng Phi mệt mỏi đỡ trán, cậu đã bó tay với IQ của tên béo rồi, vì vậy vỗ vỗ vai tên béo với vẻ thông cảm, vẻ mặt lại tràn ngập sự ngưỡng mộ nói: “Mày cứ ngốc như vậy tới chết luôn đi, thằng ngốc!”



Tên béo: “...”