Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 123 : Giới hạn của em gái tịnh trần

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


Tiếng súng rất nhanh đã thu hút được sự chú ý của những người mặc âu phục khác. Một nhóm đàn ông mặc vest đen chạy tới từ bốn phương tám hướng của tòa nhà, hơn nữa ai nấy đều cầm súng trên tay, người không biết còn tưởng rằng đây là phim đấu súng do Minh Châu quay. Một tay của Tiểu Tịnh Trần nắm cổ tay của người đàn ông bị trúng đạn, một tay cầm súng lục, không hề động đậy, để mặc đối phương bao vây mình, bé ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở gần nhất đang giơ súng đối diện với mình rồi nói: “Cháu tìm Thượng Quan Triết.”



Người đàn ông suy nghĩ một lát rồi mới trầm giọng hỏi: “Nhóc tìm Thượng Quan Triết làm gì?”



“Cứu cậu ấy ra ngoài.”, Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc nói ra mục đích của bản thân. Thang Miêu Miêu rất sợ hãi, lập tức liền tiếp lời nói: “Chúng cháu tận mắt nhìn thấy có người mang Thượng Quan Triết vào đây, các người thả cậu ấy ra, chúng cháu sẽ lập tức rời đi.”



“Nhóc nói thả là thả ư, làm gì có gì chuyện dễ dàng như vậy chứ?” Một người mặc vest đen khác bất bình nói.



Tiểu Tịnh Trần chậm rãi quay đầu nhìn anh ta, đôi mắt to trắng đen rõ ràng chợt lóe sáng, nhân nhượng nói: “Vậy cháu nói không thả!!!”



Người đàn ông mặc âu phục màu đen hơi sững sờ, nhất thời không phản ứng kịp. Tên thủ lĩnh cảm thấy muốn khóc một cách sâu sắc, trẻ con đúng là có logic thần thánh mà.



Nhóc nói thả là thả ư, làm gì có gì chuyện dễ dàng như vậy chứ = Nhóc bảo ta thả ta cứ không thả, do đó mà đứa nhỏ này mới nói “Vậy cháu nói không thả” = Cháu bảo chú không thả, chú liền muốn thả người. Vì thế hãy thả người ra đi!



Thật không đả thương nổi đứa nhỏ có đường về não chỉ là một sợi thẳng tắp thông đến tận cùng mà!



Thấy đối phương hồi lâu không có phản ứng, tay cầm súng của Tiểu Tịnh Trần bỗng nhiên chuyển hướng chĩa về phía bên cạnh. Ba người đàn ông mặc vest đen ngay lập tức cứng đờ đứng bất động, thậm chí bọn họ vẫn giữ nguyên tư thế nhấc một chân lên bước về phía trước. Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to đen láy, nghiêm túc nói: “Ba cháu nói, nếu có người dùng súng chĩa vào người cháu thì cháu có thể nổ súng, cháu đã nổ súng rồi. Ba cháu nói nếu có người muốn đánh lén cháu thì cháu cũng có thể nổ súng...”



“Đợi đã, đợi đã.” Tận mắt nhìn thấy ngón tay của Tiểu Tịnh Trần đã móc vào cò súng, tên thủ lĩnh cuống quýt lớn tiếng ngăn cản. Nhìn vết thương của người đàn ông bị trúng đạn liền biết ngay khẩu súng trên tay của đứa bé trước mặt là súng thật, hơn nữa kĩ thuật bắn không tệ, nếu như thật sự để nhóc con này nổ súng thì rất khó nói bọn họ có bị thương hay không.




Ngay lúc đạn của Tiểu Tịnh Trần sắp bắn hết thì bộ đàm của hai mươi mấy người tại hiện trường cùng lúc vang lên những tiếng “tít – tít – tít” hòa cùng với âm thanh du dương. Nhóm người mặc âu phục màu đen đồng loạt sửng sốt, bọn họ che vết thương trên cổ tay rồi đưa mắt nhìn nhau. Tên thủ lĩnh nghe bộ đàm, Tiểu Tịnh Trần cũng từ trong túi móc điện thoại di động ra nghe: “A lô ~”



“Tịnh Trần, ra ngoài đi, đừng giằng co trong đó nữa.” Giọng nói của Bạch Hi Cảnh từ trong ống nghe truyền tới, dịu dàng không mang theo chút tức giận nào.



Tiểu Tịnh Trần méo miệng: “Không được, con đã hứa với Tiền Đa Đa là phải cứu Thượng Quan Triết rồi.”



“...” Sau một hồi trầm mặc kì quái, Bạch Hi Cảnh mới hỏi: “Tiền Đa Đa bảo con cứu Thượng Quan Triết?”



“Dạ, cậu ta bảo nhìn thấy Thượng Quan Triết bị người ta cưỡng ép đưa đi, cho nên bọn con mới tới cứu cậu ấy...” Bạch Hi Cảnh lặng lẽ cúi đầu, mấy sợi tóc đen rủ xuống bên huyệt thái dương: “... Con đợi ở ngoài cửa chính đi, ba bảo đảm trong vòng hai phút sẽ để các con nhìn thấy Thượng Quan Triết.” Cúp điện thoại xong, Bạch Hi Cảnh mạnh mẽ vuốt mặt, buồn rầu nói: “Đột nhiên tôi hơi hoài nghi về quyết định của mình, để Tịnh Trần chơi cùng với đám trẻ con trí tưởng tượng phong phú vượt ra cả ngoài không gian đó thật sự có tốt không?”



Đại Sơn và Tiểu Sơn vừa rồi cũng nghe thấy cuộc đối thoại giữa Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần, đại khái cũng đoán được ra toàn bộ diễn biến, nguyên nhân cũng như kết quả của sự việc. Tiền Đa Đa nghi ngờ Thượng Quan Triết bị bắt cóc nên đã nhờ Tiểu Tịnh Trần đi cứu người, kết quả em gái Tiểu Tịnh Trần đã “tắm máu” đám bảo vệ. Mặc dù không có ai tử vong, nhưng tên nào tên nấy đều bị thương.



Khóe miệng của Đại Sơn hơi giật giật, liếc mắt nhìn Tiểu Sơn: “Chú nói xem, sau khi về nhà, Tiền Đa Đa sẽ chết như thế nào?”



Tiểu Sơn mặt không chút biểu cảm nhìn thẳng về phía trước, lạnh lùng nói: “Bị dây thắt lưng đánh chết.”



Đại Sơn đồng ý gật đầu, vẻ mặt đồng tình, mặc niệm và thương tiếc!