Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 124 : Anh em cùng hội cùng thuyền
Ngày đăng: 16:48 30/04/20
Tiểu Tịnh Trần cúp điện thoại, chậm rãi bỏ súng lục vào trong hộp bút, sau đó cất hộp bút đi, kéo khóa lại, đeo balo lên lưng rồi quay người nói: “Ba mình bảo chúng ta ra ngoài đợi Thượng Quan Triết.”
Trong suốt quá trình này, từ đầu đến cuối bé không thèm nhìn đám đàn ông mặc âu phục màu đen kia lấy một cái. Người thủ lĩnh mặc âu phục đen đã nhận được chỉ thị của lãnh đạo, anh ta bất đắc dĩ nhìn về phía tên đầu sỏ đã làm cho thuộc hạ của mình máu me đầm đìa đang thản nhiên rời đi, tức nghẹn không nói nên lời. ~!
Mấy đứa nhỏ ngồi xếp hàng trên bậc thang đợi người, sắc mặt Tiền Đa Đa vẫn còn hơi xấu, giống như vẫn còn sót lại sự sợ hãi sau cơn hoạn nạn, lại vừa thê thảm như thoát khỏi cái chết đã đến gần. Thang Miêu Miêu không còn ghét nó như trước nữa, vì vậy quan tâm nó như một người bạn cùng lớp hỏi: “Cậu làm sao thế?”
Tiền Đa Đa vội vã lắc đầu, trên trán không ngừng đổ mồ hôi.
Hai phút sau, quả nhiên Thượng Quan Triết đi ra, sắc mặt cậu ta trắng bệch, ánh mắt rã rời run rẩy bước xuống bậc thang, bần thần đi đến trước mặt mấy đứa trẻ, vẻ mặt như đưa đám lắp bắp nói: “Bạch Tịnh Trần, mình… có chỗ nào… đắc… tội cậu sao… Cậu vì sao...vì sao lại chạy đến nhà mình… nhà mình giết người… giết người?”
Đứa trẻ đáng thương bị em gái hung bạo dọa cho sắp tắt thở, lời nói của nó cũng khiến mấy đứa trẻ sợ hết hồn.
Thang Miêu Miêu nhảy dựng lên, sợ hãi kêu, “Nhà cậu?”
Tiểu Tịnh Trần phồng má, vẻ mặt chính nghĩa nói, “Mình không giết người.”
Thượng Quan Triết lúc này thật sự khóc. Cậu vừa lau nước mắt vừa gào khóc: “Nếu như mình có chỗ nào đắc tội với cậu thì cậu đại nhân không chấp tiểu nhân hãy tha thứ cho mình, mình đảm bảo sau này tất cả mình đều nghe theo cậu hết, cậu ngàn vạn lần đừng đến nhà mình giết người nữa.”
Tiểu Tịnh Trần tiếp tục dùng vẻ mặt chính nghĩa lặp lại: “Mình không giết người.” Bé hoàn toàn không để ý tới điểm mấu chốt mà Thượng Quan Triết muốn nói.
Thang Miêu Miêu vội vàng giơ tay ra hiệu “Đợi đã, đợi đã. Thượng Quan Triết, cậu nói đây là nhà cậu?”
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to trống rỗng, hoàn toàn mờ mịt: “Nhà cậu ở đâu?”
Khóe mắt và miệng của Thượng Quan Triết đều co giật, cậu cố ý có phải không, ông đây không phải bị các cậu ép từ trong nhà ra đây sao?
Thượng Quan Triết vuốt mái tóc diêm dúa lẳng lơ của mình, ổn định lại tâm trạng nói: “Mình đưa cậu về nhà trước, nhà cậu ở đâu?”
Tiểu Tịnh Trần vô tội nhìn Thượng Quan Triết, trong đôi mắt to trong veo vẽ đầy dấu “?” ngây thơ. Ngây ra vài giây, Tiểu Tịnh Trần đột nhiên lấy điện thoại từ trong túi áo ra bấm gọi: “Ba ơi, ba đến đón con về nhà đi!”
Thế là khi Bạch Hi Cảnh lái xe con đến đón Tiểu Tịnh Trần về nhà, Thượng Quan Triết trực tiếp quỳ. Mẹ kiếp, hướng đường về nhà cậu rõ ràng hoàn toàn là hướng ngược lại, rốt cuộc tại sao cậu lại đi cùng với Tiền Đa Đa, Thang Miêu Miêu và Vệ Thủ một đoạn xa như vậy làm gì? Lật bàn!
Được rồi, tư duy của bé ngốc này người bình thường không hiểu được, ngay đến chính bản thân bé ngốc cũng không hiểu vì sao.
Đại Sơn bị Bạch Hi Cảnh sai đến công ty bảo an giải quyết hậu quả, tối hôm ấy, anh liền đem khẩu súng mini đã bị đội bảo vệ lấy mang về, bao gồm cả khẩu súng màu bạc cũng bị Bạch Hi Cảnh tịch thu.
Sự việc ở công ty bảo an lần này khiến Bạch Hi Cảnh ý thức được Tiểu Tịnh Trần cầm súng nguy hiểm đến mức nào. Tiểu Tịnh Trần chỉ mới sáu tuổi, hơn nữa còn là một người hoạt động tay chân thuần túy, với sự hiểu biết về Tiểu Tịnh Trần của Bạch Hi Cảnh, anh không hề lo một người trong tim có Phật như Tiểu Tịnh Trần sẽ làm việc không có tính người gì. Nhưng Hoa Hạ là một nước cấm dùng súng rất nghiêm, ngay đến cả cảnh sát khi nhận nhiệm vụ cần sử dụng súng cũng cần đơn xin đặc biệt mới được sử dụng. Việc Tiểu Tịnh Trần dùng súng đã bị lộ ra ngoài, anh thật lòng sợ con gái cưng bản tính đơn thuần sẽ bị người khác lợi dụng, càng sợ lỡ như một ngày nào đó những đứa trẻ coi trời bằng vung kia trong lúc vô tình cầm được súng của bé sẽ gây ra tai họa gì đó.
Vì vậy mà Bạch Hi Cảnh quyết định trước lúc con gái hiểu hết được tầm quan trọng của súng ống thì tạm thời không để bé mang súng rêu rao khắp nơi. Anh hoàn toàn có lí do để tin rằng, cho dù không có súng thì con gái bảo bối cũng có thể uy vũ khí phách nhất thống giang hồ!
Đối với việc bị tịch thu súng, Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không để ý. Từ trước đến giờ bé cũng không thích dùng súng, chỉ vì nghe lời ba nên mỗi tuần mới đều đúng hẹn đi đến câu lạc bộ luyện súng mà thôi. Trình độ kĩ thuật bắn súng hiện tại đã hoàn toàn phát huy vượt xa người thường rồi.