Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 125 : Học sinh chuyển trường – Nợ đào hoa của tiểu tịnh trần
Ngày đăng: 16:48 30/04/20
Ngày hôm sau đến trường, Thang Miêu Miêu và Vệ Thủ đã ngồi sẵn ở chỗ ngồi, vừa nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần, Thang Miêu Miêu lập tức hưng phấn vẫy tay. Tiểu Tịnh Trần đi tới ngồi xuống chỗ ngồi của mình, bé nhạy bén phát hiện ra ánh mắt các bạn học khác nhìn mình có gì đó không đúng.
Hưng phấn, hiếu kì, sùng bái… nể sợ!
Tống Siêu tiếp tục nằm bò trên bàn giả chết, nó chọc Tiểu Tịnh Trần ngồi phía trước hỏi: “Nghe nói cậu có súng, có thật không?”
“Đương nhiên là thật rồi, bọn mình đều tận mắt nhìn thấy mà.” Không đợi Tiểu Tịnh Trần trả lời, Thang Miêu Miêu lập tức kích động reo lên, khuôn mặt cô bé cũng vì vậy mà đỏ bừng, đôi mắt phát sáng, người không biết còn tưởng cô bé mới chính là người có súng ấy chứ.
Đợi Thang Miêu Miêu nói xong, Tiểu Tịnh Trần mới lôi sách vở ra, chậm rãi lên tiếng: “Súng bị ba tớ lấy đi rồi.”
“Nói vậy nghĩa là cậu thật sự có súng sao?” La Giai Ni - hoa khôi của lớp từ trước tới giờ chưa từng nói chuyện với bọn chúng, lần này lại hiếm có mà chủ động bắt chuyện. Tuy ngồi cạnh Tống Siêu nhưng cô bé không ưa nổi bộ dạng lười biếng như bãi bùn nhão của cậu ta.
Vẻ ngoài của Tiểu Tịnh Trần rất đáng yêu, các bạn học trong lớp ai cũng thích bé, La Giai Ni đương nhiên cũng không ngoại lệ. Mọi người đều có lòng yêu cái đẹp mà! Thế nhưng La Giai Ni vô cùng không hài lòng với việc Tiểu Tịnh Trần thà nói chuyện với đứa trẻ không xinh xắn như Thang Miêu Miêu chứ không tìm hoa khôi của lớp là cô bé để nói chuyện. Vì vậy mà cô bé mới cố tình không gia nhập đội ngũ của bọn chúng.
Ban đầu, cô bé vốn cho rằng Tiểu Tịnh Trần cũng sẽ chủ động tiếp cận cô bé giống như những bạn học nam khác, nhưng lại không ngờ rằng cô bé không nói chuyện với bọn chúng thì bọn chúng cũng không bắt chuyện với cô bé. Bây giờ, cuối cùng bạn học La Giai Ni cũng không nhịn nổi nữa rồi, tìm được cơ hội liền dứt khoát chen miệng, đôi mắt to sáng rỡ nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần không hề chớp mắt, nhóc con trắng nõn nà quả nhiên thật đáng yêu.
Tiểu Tịnh Trần không có nhiều suy nghĩ quanh co uốn lượn như vậy, bé chỉ gật đầu đáp lại câu hỏi của La Giai Ni: “Vốn là có, nhưng mà bị ba tớ tịch thu rồi.”
La Giai Ni còn lâu mới quan tâm chuyện súng có bị tịch thu hay không, nghe thấy Tiểu Tịnh Trần đáp lại mình, trong lòng cô bé cảm thấy ngọt ngào như rót mật, tươi cười rạng rỡ khiến một đám bạn nam nhìn đến ngây người. Khóe miệng Thang Miêu Miêu giật giật, đồng tình vỗ đầu Tiểu Tịnh Trần, đứa trẻ đáng thương sắp trở thành kẻ thù chung của đám học sinh nam của cả lớp rồi.
Đừng tưởng rằng đứa trẻ lớp một không hiểu chuyện gì, trong thời đại công nghệ phát triển bùng nổ như hiện nay, những đứa trẻ chịu ảnh hưởng từ máy tính, ti vi, phim ảnh giờ đây đều thành thục từ rất sớm. Đi nhà trẻ đã biết yêu đương, lên tiểu học đương nhiên có thể tiến hóa thành các loại tình cảm tay ba, tay bốn, tay năm, tay sáu…
Tiểu Tịnh Trần lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy tại sao cậu lại không muốn ngồi cùng với mình?” Này, này, giọng điệu như cô vợ nhỏ đang oán trách chồng đi ngoại tình này là sao?
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu: “Mình đâu có không muốn ngồi cùng cậu.”
“Vậy cậu bảo cậu ấy tránh ra, nhường chỗ ngồi cho mình.” Ngải Mỹ cố chấp chỉ vào Vệ Thủ.
Ánh mắt của Tiểu Tịnh Trần bình tĩnh nhìn Vệ Thủ. Đôi mắt của Vệ Thủ giấu sau đám tóc mai, ở góc độ mà người khác không nhìn thấy được dần dần trở nên ảm đạm, ngón tay nắm lấy góc áo hơi động đậy. Thật ra, cậu nhóc đã chuẩn bị thu dọn đồ đạc nhường chỗ, nhưng sâu trong ánh mắt ảm đạm ấy lại như có một luồng sáng lạnh lẽo như ẩn như hiện, mang theo sự hung ác bị kiềm nén, giống như một con thú đang bị giam cầm.
Tiểu Tịnh Trần chớp mắt: “Nhưng đó là vị trí cô giáo xếp cho cậu ấy, ba tớ nói ở trường phải nghe lời cô giáo.”
Đầu gối của cô Nguyễn run run thiếu chút nữa khuỵu ngã, chuyện nghe lời cô giáo gì đó, thật là phải cám ơn em rồi em gái~!
Với cương vị là một giáo viên chủ nhiệm, là người đã xem qua hồ sơ của Tiểu Tịnh Trần, cô Nguyễn là người duy nhất nhìn nhận đúng giới tính của Tiểu Tịnh Trần, tuy rằng chính đương sự cũng không hề nhìn nhận đúng giới tính của mình.
Cuối cùng Vệ Thủ ngồi bên phải Tiểu Tịnh Trần không chịu nhường chỗ, Thang Miêu Miêu bên trái cũng không nhìn Ngải Mỹ, Tống Siêu ngay phía sau lười biếng nằm bò trên bàn giả chết, La Giai Ni phía sau bên phải lại tràn đầy ý đối địch với Ngải Mỹ, chỉ còn bạn nhỏ trong suốt như không khí ở phía sau bên trái tử trận dưới đôi mắt xinh đẹp chực khóc của Ngải Mỹ, ngoan ngoãn chuyển đi.
Tuy Ngải Mỹ không thể đạt được nguyện vọng ban đầu, nhưng có thể trông coi bên cạnh Tiểu Tịnh Trần nên cô bé cũng tỏ ra rất hài lòng.